Chương 17 - Ngoại truyện 2 - Phù Sinh Niệm
2
Năm Tân Mùi, Thuận Vương cấu kết với người Hô Yết, bức vua thoái vị, chiếm đoạt cung đình chỉ trong một đêm.
Khi đó ta không ở trong quân Lương, mà đi theo đoàn ngựa thồ của thúc phụ vào nam ra bắc.
Khi cung biến, ta đang ở ngoại ô kinh thành.
Thiên đạo luân hồi, người hại phụ mẫu ta, đã ch trong đại điện kia. Nhưng biên giới mà phụ mẫu ta từng dùng sức lực cả đời để bảo vệ cũng phải đối đầu với tận thế.
Người vô tội nhất chính là những người dân thường, nỗ lực hết mình để được sống sót.
Ta dẫn theo mọi người trong đoàn ngựa thồ, dốc sức sơ tán dân chúng trong kinh thành trước khi bị tàn sát.
Người tường cung, ta nhìn thấy Lan phi nương nương thả mình xuống dưới Trường Môn, nghe được tiếng rống tê tâm phế liệt của Hô Yết Vương ở phía sau.
Lan phi nương nương là đệ nhất nữ tướng của nước Lương, tư thế oai hùng hiên ngang, đánh đâu thắng đó, không gì cản nôi, tất phát tất trúng, cưỡi ngựa bắn cung như bay, ngay cả phụ thân ta, cũng không phải đối thủ của bà.
Mẫu thân nói, cả đời này của Hách Lan Tướng quân từng bắn lầm hai mũi tên.
Một là, trên núi, bắn tung búi tóc của tam vương tử Hô Yết.
Khi đó tam vương tử Hô Yết nói mình tên là A Hà, là du thương lạc đường. Hai người cưỡi ngựa xem hoa, bắn cung săn nhạn, kém chút đã định chung thân. Thẳng đến lần đó tam vương tử lấy đi bản đồ của Lương thành, biến mất không để lại chút dấu vết. Cũng bởi vậy mà Hách Lan Tướng quân bị cách đi quân chức.
Một mũi tên khác, cũng là trong rừng núi hoang vu, bắn ch con gấu đen đang phát đi ên.
Khi đó bà đang một thân một mình du sơn ngoạn thủy, không ngờ lại cứu được thánh thượng đang cải trang đi vi hành. Thánh Thượng cảm thán nữ tử này đúng là không tầm thường, liền hạ chỉ, bắt bà vào cung.
Nữ tử từng tung bay trên ngựa, cưỡi ngựa bắn cung trong gió, khi làn váy lại một lần nữa nở rộ, cũng là lúc sinh mệnh mất đi.
Nếu mẫu thân còn sống, chắn chắc sẽ thương tiếc không nguôi.
Không biết tại sao, trước mắt ta hiện lên khuôn mặt tươi sáng trên cây lá bản ngày ấy.
Từ khi rời khỏi hoàng cung, ta chưa từng nhớ đến nàng một lần nào nữa.
Hiện giờ lại nhớ tới khuôn mặt nàng rõ ràng như vậy.
Nàng còn sống không?
Rất nhanh ông trời đã cho ta biết đáp án.
Sau khi cứu nàng, ta mới phát hiện nàng lớn lên không giống như những gì ta tưởng tượng. Ta không biết nàng cũng biết võ công, cũng không biết nàng lại cứng cỏi như vậy, lại càng không biết trong lòng nàng có vạn dân, rộng lớn cao xa.
Chúng ta đi một đường cứu người, hai hài tử chúng ta từng cứu được kia, một người đi theo ta, một người theo bên người nàng.
Tên là nàng đặt, một người tên là Sơn Hà, một người tên là Vĩnh An.
Nàng nói, đó cũng là một trong hai nguyện vọng lớn nhất cuộc đời nàng. Ta hỏi nàng cái còn lại là gì, nàng không nói.
Đại khái chắc là báo thù rửa hận nhỉ.
Trên sông Hàn, nàng hỏi ta sau này có muốn lấy nàng không.
Ta uyển chuyển từ chối nàng.
Bởi vì ta không thể lấy nàng.
Ta không có sự xúc động và dục vọng mà một nam nhân nên có.
Bệnh lạnh kia ngày càng nghiêm trọng, đại phu nói, sau này không thể làm chuyện phòng the.
Thúc phụ không cam lòng trơ mắt nhìn hương khói Mục gia bị chặt đứt, dẫn ta đi từ nam đến bắc, tìm y hỏi dược, đến khám rất nhiều đại phu, thậm chí còn từng dùng qua xuân dược liều mạnh nhất, tìm một vài vũ kỹ xinh đẹp, muốn ta thử.
Nhưng đều không có kết quả.
Một cơ thể tàn phế như vậy, sao có thể lấy Công chúa được?
Điều duy nhất ta có thể làm, chính là làm hết những gì mình có thể, thực hiện mong muốn của nàng.
Năm Tân Mùi, Thuận Vương cấu kết với người Hô Yết, bức vua thoái vị, chiếm đoạt cung đình chỉ trong một đêm.
Khi đó ta không ở trong quân Lương, mà đi theo đoàn ngựa thồ của thúc phụ vào nam ra bắc.
Khi cung biến, ta đang ở ngoại ô kinh thành.
Thiên đạo luân hồi, người hại phụ mẫu ta, đã ch trong đại điện kia. Nhưng biên giới mà phụ mẫu ta từng dùng sức lực cả đời để bảo vệ cũng phải đối đầu với tận thế.
Người vô tội nhất chính là những người dân thường, nỗ lực hết mình để được sống sót.
Ta dẫn theo mọi người trong đoàn ngựa thồ, dốc sức sơ tán dân chúng trong kinh thành trước khi bị tàn sát.
Người tường cung, ta nhìn thấy Lan phi nương nương thả mình xuống dưới Trường Môn, nghe được tiếng rống tê tâm phế liệt của Hô Yết Vương ở phía sau.
Lan phi nương nương là đệ nhất nữ tướng của nước Lương, tư thế oai hùng hiên ngang, đánh đâu thắng đó, không gì cản nôi, tất phát tất trúng, cưỡi ngựa bắn cung như bay, ngay cả phụ thân ta, cũng không phải đối thủ của bà.
Mẫu thân nói, cả đời này của Hách Lan Tướng quân từng bắn lầm hai mũi tên.
Một là, trên núi, bắn tung búi tóc của tam vương tử Hô Yết.
Khi đó tam vương tử Hô Yết nói mình tên là A Hà, là du thương lạc đường. Hai người cưỡi ngựa xem hoa, bắn cung săn nhạn, kém chút đã định chung thân. Thẳng đến lần đó tam vương tử lấy đi bản đồ của Lương thành, biến mất không để lại chút dấu vết. Cũng bởi vậy mà Hách Lan Tướng quân bị cách đi quân chức.
Một mũi tên khác, cũng là trong rừng núi hoang vu, bắn ch con gấu đen đang phát đi ên.
Khi đó bà đang một thân một mình du sơn ngoạn thủy, không ngờ lại cứu được thánh thượng đang cải trang đi vi hành. Thánh Thượng cảm thán nữ tử này đúng là không tầm thường, liền hạ chỉ, bắt bà vào cung.
Nữ tử từng tung bay trên ngựa, cưỡi ngựa bắn cung trong gió, khi làn váy lại một lần nữa nở rộ, cũng là lúc sinh mệnh mất đi.
Nếu mẫu thân còn sống, chắn chắc sẽ thương tiếc không nguôi.
Không biết tại sao, trước mắt ta hiện lên khuôn mặt tươi sáng trên cây lá bản ngày ấy.
Từ khi rời khỏi hoàng cung, ta chưa từng nhớ đến nàng một lần nào nữa.
Hiện giờ lại nhớ tới khuôn mặt nàng rõ ràng như vậy.
Nàng còn sống không?
Rất nhanh ông trời đã cho ta biết đáp án.
Sau khi cứu nàng, ta mới phát hiện nàng lớn lên không giống như những gì ta tưởng tượng. Ta không biết nàng cũng biết võ công, cũng không biết nàng lại cứng cỏi như vậy, lại càng không biết trong lòng nàng có vạn dân, rộng lớn cao xa.
Chúng ta đi một đường cứu người, hai hài tử chúng ta từng cứu được kia, một người đi theo ta, một người theo bên người nàng.
Tên là nàng đặt, một người tên là Sơn Hà, một người tên là Vĩnh An.
Nàng nói, đó cũng là một trong hai nguyện vọng lớn nhất cuộc đời nàng. Ta hỏi nàng cái còn lại là gì, nàng không nói.
Đại khái chắc là báo thù rửa hận nhỉ.
Trên sông Hàn, nàng hỏi ta sau này có muốn lấy nàng không.
Ta uyển chuyển từ chối nàng.
Bởi vì ta không thể lấy nàng.
Ta không có sự xúc động và dục vọng mà một nam nhân nên có.
Bệnh lạnh kia ngày càng nghiêm trọng, đại phu nói, sau này không thể làm chuyện phòng the.
Thúc phụ không cam lòng trơ mắt nhìn hương khói Mục gia bị chặt đứt, dẫn ta đi từ nam đến bắc, tìm y hỏi dược, đến khám rất nhiều đại phu, thậm chí còn từng dùng qua xuân dược liều mạnh nhất, tìm một vài vũ kỹ xinh đẹp, muốn ta thử.
Nhưng đều không có kết quả.
Một cơ thể tàn phế như vậy, sao có thể lấy Công chúa được?
Điều duy nhất ta có thể làm, chính là làm hết những gì mình có thể, thực hiện mong muốn của nàng.