Chương 15 - Phu Quân Giả Dối

22

 

Quan tài Hầu phu nhân chậm chạp không hạ táng, trong triều đình nghị luận ầm ĩ, nhưng cũng không có người nào dám đi khuyên nhủ Bùi Hoài đang điên dại.

 

Vẫn là hoàng hậu sai người đến nói một câu với Bùi Hoài.

 

“Niểu Niểu đã chết rồi, ngươi vẫn không chịu buông tha cho nàng sao?”

 

Đôi mắt vô hồn của Bùi Hoài khẽ động, rơi xuống hai hàng nước mắt.

 

Trong đêm đó, nha hoàn Chi Nhi của Thẩm Niểu đã đến gặp Bùi Hoài.

 

Đưa cho hắn hai cái túi hương.

 

Ánh mắt Chỉ Nhi vô cùng lạnh lùng:

 

“Một cái là phu nhân nhặt được trên một cành cây khi đi tới Trân Ngọc Các, còn một cái là phu nhân thêu trước khi lâm chung.”

 

Trân Ngọc Các?

 

Bùi Hoài sửng sốt một lát, sau đó ý thức được điều gì đó, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

 

"Niểu Niểu."

 

Chi Nhi lệ rơi đầy mặt, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói với giọng đầy căm hận: “Đúng vậy, tiểu thư sớm đã biết ngươi nuôi thê thiếp ở bên ngoài, là Yểu Nương tốt của ngươi sai người đưa thư tới, tiểu thư biết tất cả mọi chuyện, nhưng nàng nghĩ tới tình cảm của hai người nên không nói lời nào...”

 

Nói xong, nàng ấy không nói được lời nào nữa, quay đầu rời đi.

 

Bùi Hoài nhìn hai cái túi hương trong tay, đột nhiên mở cái túi hương màu đỏ ra, lộ ra một tờ giấy.

 

"Cầu cho lang quân mạnh khoẻ, cấu cho lang quân và thiếp mãi bên nhau.”

 

“Cùng nguyện cầu.”

 

Đây là chữ viết tay của hắn.

 

Nhưng... nhưng hắn chưa hề viết qua thứ này!

 

Nhưng cho dù là giả thì thế nào?

 

Phản bội là thật.

 

Lừa dối cũng có thật.

 

Hắn đưa đôi tay run rẩy mở túi hương còn lại, bên trong cũng có một tờ giấy.

 

"Đời này thật là uổng phí, một bước sai từng bước sai, ta và ngươi không thể thoát khỏi lan nhân nhứ quả*." 

 

*Lan nhân nhứ quả: ý chỉ hôn nhân ban đầu tốt đẹp nhưng kết thúc đau thương.

 

Lan nhân nhứ quả.

 

"Bùi Hoài, từ đầu đến cuối người khiến ta đau lòng là chàng, chỉ có một mình chàng.”

 

"Ta mới là người ngu ngốc nhất, hồ đồ nhất dưới gầm trời này."

 

"Chàng không tin ta, chàng không tin ta..."

 

“Hoá ra là chàng nghĩ như vậy.”

 

Những giọt nước mắt tuyệt vọng và trống rỗng của Niễu Niễu giống như đã đến muộn, bây giờ mới rơi vào trong lòng của hắn.

 

Mỗi một giọt đều trĩu nặng.

 

Giờ phút này, sự hối hận ập tới với hắn.

 

Quấn chặt hắn ở trong đó.

 

Không thể nào giãy dụa, không thể nào thoát ra.

 

Chỉ có thể chịu đựng sự đau buồn và hối hận xâm chiếm từng bước một.

 

Cho đến khi chết đi.

 

23

 

Ngày hôm sau, quan tài được hạ táng.

 

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Bùi Hoài ôm quan tài vừa khóc vừa cười.

 

Những người có mặt đều hiểu.

 

Bùi Hoài đã hoàn toàn phát điên.

 

Bởi vì phu nhân ra đi, vị Chiến Thần ở trên chiến trường mặt không đổi sắc, đã phát điên.

 

Thẩm hoàng hậu đón tiểu chất tử của mình vào trong cung, thân phong cho ấu tử chưa đầy một tháng tuổi của Bùi gia kế thừa tước hầu, hoàn toàn cắt đứt mộng tưởng của mẫu tử Triệu Yểu.

 

Khi Bùi Hoài tỉnh táo lại lập tức viết hưu thư, vứt bỏ Triệu Yểu, Bùi Minh Nam quỳ mãi không chịu đứng dậy bị Bùi Hoài cầm kiếm chém bị thương. 

 

Hắn chém đỏ cả mắt.

 

Cho dù là ai cố gắng ngăn cản cũng đều vô dụng.

 

Bùi Minh Nam không dám tiếp tục xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.

 

Dần dần, Hầu phủ người đi nhà trống, Bùi lão phu nhân đưa mẫu tử Triệu Yểu trở về quê hương xa xôi, không dám lộ diện nữa.

 

Có lẽ đời này đã hoàn toàn hết hy vọng.

 

Hầu phủ thịnh vượng một thời bây giờ đã suy sụp không gượng dậy nổi.

 

Chỉ còn lại một nha hoàn Chi Nhi là chậm chạp không chịu rời đi.

 

Khi người khác hỏi, đôi mắt nàng ấy loé lên vẻ hung dữ.

 

"Ta muốn nhìn thấy hắn ta chết."

 

"Hắn ta chết rồi, ta sẽ rời đi."

 

Nàng ấy hận chết Bùi Hoài.

 

24

 

Nửa năm sau khi Thẩm Niểu qua đời, Chỉ Nhi vẫn đến nhà chính dọn dẹp nhà cửa giống như thường lệ.

 

Cho dù tiểu thư không còn ở đây nhưng đồ đạc của nàng vẫn còn đó.

 

Nàng ấy không thể để những thứ đó bám bụi được.

 

Nhưng khi đi đến bên dưới gốc liễu, nàng ấy lại nhìn thấy một bóng người đang nằm trên bàn đá.

 

Nàng đến gần nhìn kỹ hơn.

 

Là Bùi Hoài.

 

“Muốn uống rượu thì đi chỗ khác uống đi. Đừng ở đây quấy nhiễu tiểu thư...”

 

Nhưng nói được nửa chừng, nàng ấy lại phát hiện được chút manh mối.

 

Nơi đây chỉ có một mình nàng ấy có tiếng hít thở.

 

Nàng ấy sửng sốt, đặt tay lên dưới mũi Bùi Hoài.

 

Không còn hơi thở.

 

Hắn đã chết.

 

Bùi Hoài cuối cùng đã chết.

 

Chỉ Nhi không hề cảm thấy sợ hãi mà ngược lại là vô cùng mừng rỡ.

 

Người nam nhân hại tiểu thư của nàng ấy sầu não uất ức cuối cùng đã chết.

 

Cũng không uổng công nàng ấy ngày ngày hạ độc hắn, cho dù là hắn đi ngủ, nàng cũng sẽ đốt huân hương cho hắn, để hắn không thể có được một giây phút bình yên ngay cả trong giấc mơ.

 

Nàng ấy chính là muốn khiến cho Bùi Hoài mỗi giờ một phút đều sống ở trong sự sợ hãi.

 

Mới không uổng công tiểu thư quá yêu hắn.

 

Nàng ấy ngửa mặt lên trời cười to, lau đi giọt lệ trên khoé mắt.

 

Trong thoáng chốc, nàng ấy dường như nhìn thấy được dáng vẻ tiểu thư lúc còn là thiếu nữ.

 

Khuôn mặt nàng ấy mang theo chút mũm mĩm trẻ con, mặc bộ quần áo mới lạ mà nàng ấy chưa từng thấy trước đây, nụ cười rạng rỡ giống như ánh mặt trời, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo..

 

"Chi Nhi, hiện tại ta rất hạnh phúc, ngươi cũng nên sống cuộc sống của chính mình."

 

“Ngày ngày đều phải vui vẻ.”

 

"Được."

 

Tiểu thư, vậy ta chúc người mãi mãi luôn hạnh phúc, bình an.