Chương 3 - Phòng Livestream Cuối Cùng
【Trời ơi, livestream bị lag luôn rồi.】
【Tôi chỉ thấy trong hai phòng toàn là rocket bay khắp màn hình.】
【Nhiều rocket quá! Chưa bao giờ xem một trận PK nào kịch tính như vậy.】
【Đại gia tới ủng hộ đông ghê!】
【Tài khoản cấp nhỏ mà giờ lên cấp 40 hết rồi, tốn bao nhiêu tiền đây?】
【Chị em ơi, tôi chỉ thấy tiền bay đầy trời.】
【Sắp kết thúc rồi.】
【Còn mười giây nữa thôi, mười, chín, tám…】
【Hai bên vẫn chưa ngừng, tiếp tục đẩy mạnh!】
【Ba, hai, một!】
【PK, kết thúc!】
Trên màn hình, hiện lên hai chữ “Chiến Thắng” màu vàng rực rỡ, tôi sững sờ trong giây lát.
Cuối cùng, tôi đã thắng sao?
… Tôi hơn đối thủ năm triệu điểm, chiến thắng áp đảo.
Nhìn dòng chữ “Chiến Thắng” liên tục lóe sáng, tôi vẫn cảm thấy mơ hồ.
Tổng điểm PK lần này đã tạo nên kỷ lục trong lịch sử các trận PK livestream.
【Tô Thanh, thắng rồi!】
【Đúng vậy, Tô Thanh thắng thật rồi!】
【Vừa nãy, tôi bị lag thoát ra khỏi livestream, đúng là quá căng thẳng.】
【Quá kinh ngạc, thắng mà còn leo lên cả bảng tổng hạng năm nay, đúng là đỉnh!】
【May mà thắng, nếu chính thất phải xin lỗi tiểu tam, tôi – một người ngoài cuộc – cũng thấy khó chịu.】
【Ai đã giúp Tô Thanh ở phút cuối vậy? Có đến bốn tài khoản lớn cùng tham gia.】
【Hình như là các phu nhân của vài đại gia, toàn những người giàu có.】
【Phu nhân đại gia?】
【Xem ra họ có cùng hoàn cảnh với Tô Thanh, nhất định muốn giúp cô ấy thắng.】
Tài khoản cá nhân của tôi thì đã trống rỗng hoàn toàn.
【Mau bắt đối thủ thực hiện hình phạt đi!】
【Đúng đấy, chỉ vẽ mặt hề thôi, dễ quá.】
【Lẽ ra phải làm gì lớn hơn mới đúng.】
Người trong phòng livestream của đối thủ bắt đầu tỏ ra không phục.
【Tự bỏ tiền vào, thì thắng có gì hay? Có giỏi thì đừng dùng nhiều tài khoản phụ như thế!】
Những tài khoản giúp tôi cũng bị nghi ngờ là tài khoản phụ của tôi.
【Đối phương đã thoát khỏi livestream!】
【Chạy rồi?】
【Thật sự chạy rồi, livestream đã đóng lại.】
【Ý cô ta là gì? Không chịu nổi thua sao?】
Tôi xác nhận một lần nữa, Tần Tư thật sự đã offline rời đi.
Tôi nhíu mày.
【Vừa nãy cô ta khóc, tỏ ra ấm ức, rất nhiều người trong phòng livestream spam, gọi cô là “kẻ thứ ba”, ép cô làm hình phạt. Cô ta viện lý do mạng yếu, không thấy màn hình, rồi lập tức rời đi.】
【Đúng là cố tình trốn chạy. Mạng của mọi người đều ổn, sao chỉ mình cô ta kém?】
【Buồn cười thật, lúc đầu hung hăng bao nhiêu, cuối cùng lại thua thảm hại mà không chịu nổi.】
【Cả mạng cùng hô to: Tần Tư là kẻ thứ ba!】
Tôi lên tiếng:
“Xin mọi người theo dõi giúp các tài khoản: Snow Lady, Azure Blue, Baby Rui Rui, và Red Sky. Hãy tăng lượt theo dõi cho ba chị gái đó nhé!”
Tôi để ý thấy hai tài khoản mới lập hôm nay, bắt đầu từ cấp 0, cũng vào giúp tôi tặng quà.
Hai tài khoản khác vốn đã cấp 30, từng rất nổi tiếng trong giới livestream, đều thuộc giới nhà giàu.
“Snow Lady, có muốn kết nối không?”
“Azure Blue, chị muốn không?”
“Baby Rui, Red Sky thì sao?”
Tôi lần lượt hỏi xem họ có muốn kết nối không.
Những người giúp tặng quà đôi khi muốn nhân cơ hội này để tăng lượt theo dõi.
Ngoại trừ Snow Lady, những người khác đều từ chối qua phần bình luận.
Snow Lady đồng ý kết nối nhưng không bật camera.
“Tôi đã theo dõi livestream của cô từ đầu. Tôi muốn nói rằng: Đừng lấy lỗi lầm của đàn ông, hay của người khác, để tự trừng phạt bản thân!”
“Hãy sống tốt, hãy trân trọng bản thân!”
“Tôi chỉ nói thế thôi, tôi xuống đây.”
Cô ấy nói ngắn gọn rồi thoát khỏi kết nối.
Qua giọng nói, tôi đoán đó là một người phụ nữ trung niên tầm ba, bốn mươi tuổi, có sự từng trải và khôn ngoan.
【Snow Lady nhắc nhở Tô Thanh đừng tự hành hạ mình vì lỗi của người khác.】
【Tôi nhận ra, Tô Thanh cả buổi tối hầu như không nói gì.】
【Tôi cảm thấy cô ấy có gì đó không ổn!】
【Đúng rồi, streamer, cô thắng PK, nhưng sao lại không vui?】
Tôi cúi đầu, nhìn xuống bụng mình, nơi đã bị tôi cấu đến mức sưng đỏ.
Tối nay, tôi thật sự rất vui.
Giống như cảm giác rời khỏi trại trẻ mồ côi, lần đầu tiên được ăn chiếc bánh kem trong đời, vui đến vậy.
Thì ra, ông trời thật sự sẽ đáp lại một nguyện vọng cuối cùng của con người.
Những fan trung thành của Tần Tư vẫn còn hoạt động trong phòng livestream của tôi.
【Cô thắng rồi thì sao? Chu tổng vẫn chỉ yêu chị Tần Tư thôi!】
【Đúng đấy, ngày nào cũng bắt chước chị ấy, không biết xấu hổ!】
【Đồ phụ nữ thất bại trong hôn nhân!】
【Cô bắt nạt chị Tần Tư, chính là làm mất mặt Chu tổng, cứ chờ mà xem, anh ấy sẽ không tha cho cô đâu.】
Tôi hít một hơi, nhịn đau, lần lượt chặn từng người một.
Lâu lắm rồi, cuối cùng phần bình luận cũng yên tĩnh lại.
Và tôi cũng đến lúc phải tạm biệt mọi người.
“Chị em yêu quý, hôm nay tôi thật sự rất vui, cảm ơn các bạn! Nhờ các bạn mà tôi không còn tiếc nuối gì nữa.”
“Số tiền từ trận PK này, tôi sẽ quyên góp toàn bộ cho các tổ chức từ thiện.”
Tôi không dám mở miệng quá lớn, vị tanh trong miệng thật sự quá nặng.
Nói xong, tôi không thể chịu nổi nữa, mắt bắt đầu díp lại.
Khi chiếc xe của Chu Trình lái vào sân, tôi như bừng tỉnh trong thoáng chốc.
Tôi nhìn thấy anh ta trong bộ vest trắng, vội vã bước vào nhà.
Nhưng tôi không thể gắng gượng thêm.
Cơ thể nhẹ nhàng ngã xuống.
Tạm biệt, thế giới này.
Nếu có kiếp sau, tôi muốn làm một chú chim nhỏ vô lo vô nghĩ, tự do bay lượn trên bầu trời.
7
Nhật ký của Chu Trình
Tô Thanh đã chết.
Hôm đó, tôi vội vã trở về nhà.
Cô ấy gục trên bàn, ngủ mãi mãi.
Tôi lay gọi cô ấy thế nào, cô ấy cũng không trả lời.
Chỉ đến khi đó, tôi mới nhận ra, cô ấy thực sự không thể tỉnh lại nữa.
Sao có thể như thế được?
Sao cô ấy có thể đột ngột rời khỏi thế giới này?
Tôi không thể tin nổi!
Rõ ràng vài ngày trước, cô ấy vẫn gọi điện cho tôi liên tục, vẫn trách móc và giận dỗi tôi.
Vậy mà giờ cô ấy đã chết.
Nửa tiếng trôi qua, tôi vẫn không thể bình tĩnh lại.
Tô Thanh thật sự đã rời xa tôi.
Cô ấy còn trẻ lắm, chỉ mới 25 tuổi.
Cho đến khi thư ký khẽ nhắc tôi:
“Chu tổng, bây giờ có cần liên hệ công ty tang lễ để lo hậu sự cho phu nhân không?”
Tôi như phát điên, lắc mạnh cơ thể của Tô Thanh.
“Tô Thanh, em tỉnh lại đi, đừng giả vờ ngủ nữa!
“Dậy đi, em có nghe thấy không?
“Tô Thanh!”
Tôi cứng đờ, giống như mất trí, chẳng còn dáng vẻ bình tĩnh, kiêu ngạo thường ngày.
Tôi không ngừng lắc cô ấy, gọi tên cô ấy, cầu mong cô ấy tỉnh lại.
Nhưng cô ấy vẫn không có chút phản hồi nào.
Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng.
Cơ thể cô ấy trong vòng tay tôi, từng chút một, trở nên lạnh ngắt.
“Chu tổng, xin hãy nén đau thương.”
Tôi yêu cầu thư ký ra ngoài, không cho phép ai bước vào phòng.
Tôi ôm cô ấy, ngồi yên suốt một ngày một đêm, không ai dám làm phiền.
Tôi tựa trán vào trán cô ấy, cầu xin:
“Tô Thanh, trời sáng rồi, dậy đi, được không?
“Vợ à, anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi. Chỉ cần em tỉnh lại, anh nhất định bù đắp cho em, chỉ yêu mình em thôi.
“Sẽ không có người phụ nữ nào khác bên cạnh anh nữa.
“Chỉ cần em tỉnh lại, anh hứa với em, tất cả mọi điều.
“Xin em đấy, vợ à, dậy đi mà.”
Tôi không ngừng lẩm bẩm, vuốt ve khuôn mặt cô ấy, nhưng cô ấy chẳng còn chút phản ứng nào.
Tôi ôm cô ấy, ngồi như hóa đá, không nỡ buông tay.
Cuối cùng, ông nội dẫn người đến, kiên quyết đưa cô ấy vào quan tài lạnh để an nghỉ.
Tôi gạt những người tiến lại gần, tự tay nhẹ nhàng đặt cô ấy vào trong.
“Đứa con bất hiếu!
“Biết thế này, sao lúc trước lại làm thế!”
Ông nội giáng một gậy xuống lưng tôi, nhưng tôi chẳng còn cảm giác gì.
Cuối cùng, ông chỉ thở dài:
“Người đã mất thì không thể sống lại, hãy để cô ấy yên nghỉ.”
Khi cô ấy còn sống, tôi gần như chẳng cho cô ấy được gì.
Giờ đây, tôi chỉ có thể dành cho cô ấy một đám tang trang trọng.
Tôi gửi thông báo tang lễ, thông báo rằng vợ yêu của tôi đã qua đời vì bạo bệnh.
Giới chính trị và kinh doanh đều đến tiễn cô ấy lần cuối.
Tôi chẳng thể cho cô ấy gì ngoài sự thể diện cuối cùng này.
Trong linh đường
Cô ấy như nàng công chúa ngủ, nằm giữa những bông hoa ly trắng, yên bình ngủ say.