Chương 6 - Phòng Ký Túc Xá Số 444
16.
Khi đó, Lư Hiểu Nguyệt cãi nhau một trận với mẹ mình là dì quản lý ở ký túc xá.
Chỉ vì cậu ấy mặc một chiếc váy ngắn cao hơn đầu gối.
"Con gái con đứa ăn mặc như mấy con nhỏ đứng đường. Có đứa con gái nào giống con không hả?"
Mặt dì quản lý tỏ rõ vẻ chán ghét, dì liên tục cười nhạo con gái ruột của mình.
“Mẹ nói cho con biết, mẹ đã nhận mười vạn tệ tiền sính lễ của Vương Thịnh rồi. Chờ con tốt nghiệp xong thì cưới luôn, mau bỏ cái thằng mà con đang hẹn hò đi, nhớ kêu nó trả phí bồi thường chia tay.”
"Không được để người ta chơi miễn phí biết chưa?"
Lư Hiểu Nguyệt đau lòng, cãi nhau với mẹ xong thì cậu ấy vội vàng bỏ chạy ra ngoài.
Đang trong kỳ nghỉ hè nên không có ai ở trường, cậu ấy hẹn bạn trai đi dạo quanh bờ hồ để thư giãn. Nhưng cậu ấy không gặp được bạn trai mình, mà lại vô tình gặp phải một người đàn ông khác đang say rượu.
Phùng Hiên thở dài: “Cô ấy quay về ký túc xá, định báo cảnh sát nhưng mẹ cô ấy không cho, còn nói nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài sẽ làm hỏng danh tiếng của cô ấy.”
Tôi cười khẩy.
Danh tiếng gì mà danh tiếng, là bà ta sợ phải trả lại tiền sính lễ của cậu ấy đó chứ!
“Hiểu Nguyệt trốn vào phòng 422, cô ấy định bí mật báo cảnh sát nhưng lại bị mẹ phát hiện. Trong lúc cả hai xô đẩy, gáy của cô ấy đập vào góc bàn tu vong tại chỗ. Mẹ cô ấy không dám làm ầm ĩ, bà ta định xin nghỉ rồi lén lút chuyển thi thể về quê. Mà cô biết rồi đấy, ở thời điểm đó… cô ấy chet rồi, giá trị càng cao hơn trước*.”
*Ở những vùng quê còn hủ tục, dân trí thấp thì mọi người thường mua người mới chet về để kết minh hôn cho người thân, giá rất cao.
Nói tới đây, hai mắt của Phùng Hiên đã đỏ hoe.
“Khi người bạn trai đến muộn kia phát hiện ra mọi chuyện, anh ta nghĩ rằng do bản thân mình không đến kịp giờ hẹn nên mọi chuyện mới thành ra thế này. Trong cơn giận dữ anh ta đã giet chet bà mẹ, rồi tu sat ở bờ hồ.”
17.
Tôi đau lòng một lúc lâu.
Nhưng tôi vẫn mơ hồ nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Tôi bình tĩnh lùi lại hai bước, nói: “Hóa ra số phận con ma nữ đó thảm như vậy, tôi nghĩ người đàn ông uống say kia đáng chet hơn cậu ấy gấp trăm lần.”
Khóe miệng Phùng Hiên hơi rủ xuống, lông mày anh ta nhướng lên, anh ta đang bất mãn và tức giận.
“Bạn trai báo thù cho cô ấy rồi còn gì, thảm gì chứ?
Trái tim tôi khẽ run lên.
Trong trò “Ma sói”, nếu người sói nào nói quá nhiều thì thường là do họ không che giấu được góc nhìn của mình.
Trong lời kể của Phùng Hiên, mọi tình tiết đều rất chi tiết. Ngoại trừ người đàn ông say rượu, “người đó” là mắt xích còn thiếu trong câu chuyện này.
Giet một người là giet, giet hai người cũng là giet.
Kể từ khi bạn trai của Lư Hiểu Nguyệt đã quyết định làm như vậy, thì không có lý do gì mà anh ấy buông tha cho người đàn ông đã làm tổn thương Hiểu Nguyệt.
Tôi mừng vì chìa khóa vẫn còn trong ổ.
“Người đàn ông uống say rượu họ Phùng phải không?”
Trước khi Phùng Hiên kịp phản ứng, tôi nhanh chóng chạy ra khỏi thư viện, quay người và khóa cửa lại. May mắn là không ai trong số chúng có thể đi xuyên qua tường, nhưng tại sao Phùng Hiên lại không sợ bùa chú chứ?
Thư viện yên tĩnh không một tiếng động…
Chiếc chìa khóa trong tay lạnh ngắt, nhắc nhở tôi rằng mọi thứ không phải là mơ.
Vẫn còn hai tiếng nữa mới đến bình minh.
Tôi phải rời khỏi thư viện, tìm cách lấy ngọc ma, rồi cố chịu đựng đến khi trời sáng.
Tôi quay người.
Sắc mặt Phùng Hiên tím tái, các đường nét thanh tú hồi đầu bây giờ đều sưng tấy hết lên.
"Song Song tính đi đâu thế?"
18.
"Em thật thông minh, không hổ là người anh thích. Ở lại với anh đi, Song Song. Chúng ta sẽ là một đôi ma hạnh phúc."
Anh ta cười toe toét, mọi đường nét trên khuôn mặt đều co lại khiến tôi muốn ói theo phản xạ.
Tôi giả vờ bình tĩnh: "Làm sao anh thoát ra được? Rõ ràng hai người kia không thể xuyên tường mà."
“Chồng của em lợi hại lắm đó.”
Anh ta cười lớn, biết rằng tôi không thể chạy ra khỏi thư viện, ánh mắt anh ta hiện ra vẻ đắc ý.
"Chắc thằng nhóc đó cũng không nghĩ tới, bề ngoài là nó đang trả thù cho con khốn kia, nhưng thực chất lại đang làm hại cô ta. Anh và mẹ cô ta bị tra tấn đến chet nên mới trở thành ác linh, sức mạnh của anh với bà già đó vượt xa cô ta. Tuy rằng anh bị giet thảm nhất nhưng năng lực lại mạnh nhất."
“Vậy nên đống bùa chú này không có tác dụng với anh, đồng thời anh cũng không bị giới hạn bởi không gian.”
“Đáng tiếc là trừ thư viện ra thì anh không thể đi đâu, nếu không anh chắc chắn sẽ cho hai mẹ con nhà kia biết tay.”
Phùng Hiên mỉm cười đầy u ám, vẻ mặt anh ta vô cùng đáng sợ.
“May mà em đến, Song Song, em xinh đẹp trẻ trung hơn con đ ĩ đó, nhìn em cũng có vẻ hiểu chuyện hơn, em cứ ngoan ngoãn ở lại bên anh, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Mùi tanh bốc lên. Anh ta cười lớn rồi lao vào tôi.