Chương 8 - Phong Bao Nghịch Cảnh
8
Tôi và Viên Diệu Đình vì vậy mà cãi vã dữ dội.
Từ đó tôi cũng không cho anh vào gặp nữa.
Suốt một tháng liền, tôi nhốt mình trong phòng, không giao tiếp ai, chỉ cắm đầu theo dõi mọi tin tức liên quan đến vụ án.
Ngày hôm ấy, mua đồ ở cửa hàng tiện lợi về, vừa mở khóa bước vào, cửa sau lưng bỗng “cạch” một tiếng khép lại.
Tôi quay người —
Trong bóng tối, Chu Tử Xuyên đang đứng ngay đó, tay lăm lăm con dao, ánh mắt như rắn độc rình mồi.
Hắn bước nhanh tới, bóp chặt cổ tôi, lưỡi dao lạnh lẽo kề lên má, nụ cười vặn vẹo:
“Lẽ ra ngay ngày đầu quen em, tao đã phải nghe lời mẹ, trực tiếp biến em thành vợ tao, thì tất cả đã là của tao.
Cũng chẳng xảy ra những chuyện sau này.”
“Đáng trách là tao đã quá mềm lòng. Sai lầm đó, hôm nay tao phải sửa cho bằng được.”
Toàn thân tôi run lẩy bẩy:
“Xin anh… tha cho tôi.”
Thấy tôi sợ hãi, Chu Tử Xuyên lại càng điên loạn:
“Muộn rồi! Hôm nay tao phải hưởng thụ mày cho đã. Sau đó cho mày chết nhanh hay từ từ, còn xem mày ngoan thế nào!”
Hai chân tôi mềm nhũn, quỵ xuống, khóc lóc cầu xin:
“Làm vậy rồi cảnh sát bắt, anh cũng chẳng còn đường sống đâu. Tôi đưa hết tiền cho anh, anh có thể trốn đi nơi khác mà sống, đừng hại tôi.”
Hắn chẳng buồn nghe, túm chặt tay tôi, ghì chặt cả người tôi lên tường.
Tôi giãy giụa thế nào cũng không thoát.
Ánh mắt hắn rực lên dục vọng, tay vươn tới xé rách váy tôi.
Tôi ngửa mạnh đầu, sau gáy đập thẳng vào mặt hắn.
Mắt hắn tối sầm, máu mũi phun ra.
Đúng lúc ấy, rầm! — cánh cửa bị đạp tung, đội đặc nhiệm cầm súng xông vào.
Hắn hoảng loạn, lập tức kề dao lên cổ tôi.
Chưa kịp uy hiếp, tôi đã vươn tay chộp lấy lưỡi dao.
Máu tuôn ào ạt, nhuộm đỏ cả bàn tay.
Tôi hoảng loạn giơ bàn tay đẫm máu kêu cứu:
“Cứu tôi! Hắn muốn giết người!”
Nguy hiểm cận kề, cảnh sát không thể chần chừ.
Tiếng súng vang lên.
Chu Tử Xuyên gục tại chỗ.
…
Được đưa đến bệnh viện, tôi thấy Viên Diệu Đình đã chờ sẵn.
Anh siết chặt bàn tay băng bó của tôi, mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn:
“Hắn chết đáng đời. Nhưng em phải liều đến mức này, khiến mình thương tích như vậy… thật quá đau lòng.”
Tôi khẽ cọ mu bàn tay lên tóc anh, thì thầm:
“Chúng ta sắp đặt vở kịch này, nếu hắn chọn bỏ trốn, cùng lắm bị bắt cũng chỉ ngồi tù vài năm. Dù tôi có không cam lòng, cũng chẳng làm gì được.
Nhưng hắn vẫn mò tới, nghĩa là hắn chưa bao giờ vô tội. Chẳng qua để cha mẹ làm bẩn tay, còn hắn ngồi hưởng.
Nếu hắn không chết, ra tù rồi chắc chắn vẫn sẽ hại người khác. Còn tôi… cả đời này sẽ mãi sống trong ác mộng.”
Tôi mỉm cười yếu ớt, nhìn anh:
“Ngốc ạ, lẽ nào em muốn anh thấy em như thế này sao?”
Anh đột ngột nâng mặt tôi, áp môi xuống thật mạnh.
Nhịp tim tôi khựng lại, thế giới dường như lặng im.
Một lúc sau, tôi mới bừng tỉnh, nghe anh thì thầm run rẩy:
“Chúng ta quen nhau hai mươi năm rồi. Ai còn cam tâm mãi chỉ làm em trai em nữa? Phương Tư Dao, anh yêu em.”
…
Vụ án buôn người nhà họ Chu gây chấn động cả nước, tòa án nhanh chóng xét xử nghiêm minh.
Toàn bộ kẻ tham gia đều lãnh án tối thiểu mười lăm năm tù.
Cha mẹ Chu, với tội danh cầm đầu và có án mạng trong tay, bị tuyên tử hình, thi hành ngay lập tức.
Chỉ có Chu Đình được xác minh không tham gia phạm tội nên trắng án.
Nhưng cô ta vốn quen sống xa hoa, mất nguồn tiền trợ cấp, lại bị đuổi khỏi trường tư.
Không xu dính túi, cô trượt dài vào vũng bùn, vào quán bar bán thân, nhanh chóng dính nghiện.
Một lần dùng thuốc quá liều cùng khách, hôn mê rồi bị bán thẳng sang một quốc gia Đông Nam Á.
Từ đó, chờ đón cô chỉ là những tháng ngày tăm tối, bị tra tấn không ngừng.
…
Sau khi xuất viện, tôi và Viên Diệu Đình tổ chức hôn lễ.
Hai tập đoàn cùng góp vốn lập quỹ chống buôn người, cứu giúp những phụ nữ, trẻ em bị bắt cóc trở về.
Quãng đời còn lại, tôi chỉ cầu —
Trên đời này, không còn nạn buôn người.
(Hoàn)