Chương 2 - PHIẾU GIẢM GIÁ CÔ DÂU
Dương Uyển My bất ngờ đánh cho tôi một cú.
“Phiếu luyện đếm tiền là gì chứ? Không phải là 20 vạn tiền sính lễ sao?”
“Không phải, mình thấy chị gái mình sắp đính hôn nên định xem thử sính lễ với vàng ba số chín bày biện như thế nào, thế là mình lại gần xem, trong số tiền sính lễ mấy chục vạn kia có mấy chục vạn là phiếu luyện đếm tiền của nhân viên ngân hàng khi luyện đếm tiền.”
Tôi nhớ lại lúc người nhà đi hết, Tống Xuân Lan không muốn nhờ ai tự mình cất hết số tiền và vàng ba số chín vào.
“Cảm ơn cậu, mình biết rồi.”
Bởi thế mà đáp ứng sính lễ và vàng ba số chín mới thoải mái như thế.
Không có thì nói không có đi mà sao lại đi lừa dối như thế này, chẳng phải là giống như cho 20 vạn tiền sính lễ nhưng trong tài khoản chỉ có 200 đồng?
Đằng này tôi còn đưa anh ta rút 4 vạn tiền mặt để anh ta đủ số sính lễ này nữa chứ.
3
Nhìn mấy cái thùng trong nhà.
Tôi hơi thắc mắc chẳng hiểu nếu mai tôi bảo số tiền sính lễ kia đem đi gửi ngân hàng thì Chu Phụ Lễ trả lời tôi thế nào.
Chốc lát, nhìn bộ móng bị cắt hỏng trên tay mình thấy không còn là chuyện lớn.
Anh ta biết hay không?
Ngày mai anh ta có phản ứng thế nào?
Ngoài phiếu luyện công giả này ra thì vàng ba số chín kia là thật hay giả?
Hậu quả tệ nhất là gì?
Quay về phòng ngủ, anh ta vẫn say sưa ngủ, còn tôi thực sự mất ngủ rồi.
Người đàn ông đang thoải mái nằm ngáy trên cái giường mà tôi đã tỉ mỉ lựa chọn.
Ngủ say trông thật vô hại.
Có phải tôi đa nghi quá rồi không?
Hay do bị người xấu làm ảnh hưởng rồi?
Tôi nhắn một tin cho cha mẹ bảo ngày mai đến vào sáng sớm, rồi mở Camera trong nhà.
Trước kia vì tôi nuôi chó nên đã lắp Camera theo dõi trong nhà.
Cha mẹ lo tôi mới cưới nên đã dắt chó đi và đóng cửa phòng giám sát lại.
Cha vẫn chưa ngủ, lập tức hỏi tôi có chuyện gì xảy ra, có phải bị Chu Phụ Lễ bạo hành không.
Tôi chuyển thẳng đoạn nói chuyện giữa tôi và Dương Uyển My cho cha.
Cha trả lời tôi một biểu tượng OK.
Hiện giờ tôi không còn tâm sức để cân nhắc thêm, phải nghỉ ngơi một chút để đối mặt với mọi chuyện ngày mai.
4
Vào lúc 6 giờ sáng, tôi đã rời giường.
Chu Phụ Lễ vẫn đang ngủ.
Cảm nhận thấy tôi đã thức dậy, anh ta thì thầm mơ hồ nói một câu không rõ:
"Mẹ ơi, con muốn ăn bánh quẩy đậu hủ não vào bữa sáng".
"Được thôi, gọi điện cho mẹ để mẹ mang cho con". Tôi trả lời.
Anh ta đột nhiên tỉnh táo.
"Vợ ơi, hôm nay chúng ta làm gì đây?"
Anh ta cười cười, dựa vào đầu giường nhìn tôi và vỗ vào chỗ trống cạnh mình.
"Ồ, tất nhiên là đi gửi tiền rồi. Cứ để nhiều tiền mặt như vậy trong nhà thì không yên tâm lắm".
Tôi vừa nói vừa đặt quần áo trên tay xuống rồi quan sát biểu cảm của anh ta.
Biểu cảm của anh ta có chút không tự nhiên.
"Gửi tiền thì lúc nào cũng được. Cơ mà kỳ nghỉ hưởng tuần trăng mật này hiếm lắm. Chúng mình nên tận hưởng từng giây phút".
Vừa nói, anh ấy vừa tiến tới nắm tay tôi.
Tôi rất ghét việc mình thiếu kinh nghiệm.
Tôi không tài nào hiểu được ý nghĩa của sự thay đổi biểu cảm của anh ta.
Đột nhiên, chuông cửa reo.
Tôi nghĩ bố mẹ tôi đến.
Thế nhưng, người đến lại là Tống Xuân Lan và con gái bà ta là Chu Phương Phương.