Chương 13 - PHIẾU GIẢM GIÁ CÔ DÂU

 

“Em xem, chưa kịp đăng ký kết hôn, chỉ một ngày thôi mà đã phát hiện ra vấn đề hôn nhân, chẳng phải tốt hơn rất nhiều so với những người vì con cái mà cố nhịn sao?” 

 

“Em biết hồi anh làm luật sư, giai đoạn đầu anh làm luật sư hôn nhân, chứng kiến cuộc đời của quá nhiều người khổ sở. Riêng đối với những gã đàn ông cặn bã thì anh còn lo rằng nếu đến gần họ quá, trời sẽ đánh chết mất thôi!” 

 

Anh ấy tiếp tục khuyên nhủ. 

 

“Trời đánh chết ư?” Tôi thắc mắc. 

 

“Anh là luật sư mà còn tin vào ông trời ư?” Chẳng ăn nhập gì cả. 

 

“Em cứ coi ông trời như đạo trời là được, trời cao có mắt, luôn theo dõi mà không hề bỏ sót điều gì.” 

 

Được rồi, cách giải thích này thì tôi tạm chấp nhận. 

 

Thế nhưng những gì anh ấy nói cũng có lý. 

 

Tại sao mọi chuyện tốt trên đời lại cứ để một mình tôi được hưởng?

 

Được trải nghiệm những mặt tối của bản chất con người như vậy cũng chẳng phải là điều tệ. 

 

26 

 

Đến khi tôi và Đông Ca kết hôn. 

 

Đông Ca bảo tôi đưa thẳng bó hoa cưới cho Dương Uyển My. 

 

“Em phải cảm ơn cô ấy, nếu không phải cô ấy phát hiện ra những thứ kia thì anh và em còn phải lận đận mãi, chưa biết chừng dù ở gần nhau cũng phải rẽ qua bao nhiêu ngã rẽ.” 

 

“Còn anh phải nói?” 

 

Tôi không dám nghĩ nếu như hồi đó Dương Uyển My không bảo tôi biết đó là tiền giả, thì tương lai của tôi sẽ ra sao! 

 

Mẹ chồng là người có tính kiểm soát cao, trọng nam khinh nữ. 

 

Chồng là một đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời mẹ, đến chuyện tôi làm mỗi bộ móng tay mà anh ta còn không chịu được, hồi trước anh ta còn diễn tốt đến thế cơ mà! 

 

Họ hàng và bạn bè đến dự đều biết trước đó tôi đã trải qua chuyện gì. 

 

Mọi người đều trêu chọc tôi. 

 

“Tiểu Kiều, lần này làm lễ cưới chính thức rồi chứ?” 

 

Dù sao thì những người còn ở lại đây đều là những người ủng hộ tôi trong quá trình kiện tụng. 

 

“Đương nhiên, chuyển khoản trực tiếp vào Alipay, toàn bộ gia sản của anh ấy.” 

 

Đông Ca muốn làm cho tôi yên lòng. 

 

Không chỉ chuyển khoản cho tôi sính lễ một trăm vạn, mà trong sổ đỏ cũng thêm tên tôi vào, thậm chí còn nộp cả thẻ lương. 

 

Đây chính là lý do khiến tôi an tâm lấy anh ấy làm chồng. 

 

Không phải tôi thực dụng, mà chỉ có tiền mới có thể mang lại cho tôi cảm giác an toàn. 

 

Không ngờ tới lúc nâng ly, phát hiện Chu Phụ Lễ cũng có mặt ở đó. 

 

“Tiểu Kiều, em định làm loạn tới khi nào? Mẹ anh đã ngồi tù rồi mà em vẫn chưa vừa lòng hử? Em lấy anh ta là để chọc tức anh phải không?” 

 

Tôi và Đông Ca nhìn nhau, xác nhận rằng người đàn ông râu ria xồm xoàm, đầu tóc rũ rượi này có vấn đề về thần kinh. 

 

“Phải chăng do anh mua trang sức trên Pinduoduo nên em tức giận? Tiểu Kiều ơi, lần này anh tìm được việc làm, anh sẽ đến tiệm vàng mua cho em ngay, em đừng diễn nữa, được không?” 

 

Đội phù rể của Đông Ca lập tức đỡ anh ta ra ngoài. 

 

“Gã ấy bị bệnh thần kinh à?” 

 

“Lát nữa đưa anh ta vào bệnh viện.” 

 

Chúng tôi nhìn nhau, quyết định không quan tâm đến chuyện này vào ngày trọng đại. 

 

“Đi, chúng ta đi cụng ly với Dương Uyển My, coi như là cảm ơn côấy làm mối cho chúng ta vậy.” 

 

Cuộc sống tươi đẹp trong tương lai đang chờ đón. 

 

Tốn một phần tâm trí cho những kẻ rác rưởi thì sẽ bớt có được một phần hạnh phúc. 

 

Hết Miss Vương.