Chương 10 - PHIẾU GIẢM GIÁ CÔ DÂU

19 

 

Tống Xuân Lan trọng nam khinh nữ. 

 

Bà ta có tiền nhưng không muốn lấy, bắt con gái lấy ra mười sáu vạn tiền sính lễ. 

 

Chu Phương Phương thấy nhân viên giao dịch ngân hàng luyện tập đếm tiền trên máy nên nảy ra một ý, liền mua mười sáu tập tiền giấy tập này trên mạng. 

 

Sau đó nói với mẹ mình, cho Kiều Kiều tiền mặt để làm gì, dù sao bày ra cũng chỉ để người khác xem thôi, dùng tiền giả là được rồi. 

 

Hơn nữa cô ta đang làm việc tại ngân hàng. 

 

Cô ta cầm đến gửi, trên thẻ tiết kiệm tôi cũng sẽ không đến kiểm tra xem trong thẻ có bao nhiêu tiền. 

 

Nếu dùng rồi mà thiếu thì bảo là tôi đã tiêu. 

 

Tóm lại là không phải tốn tiền mà cưới được con dâu, thật là tuyệt. 

 

Tất nhiên là Tống Xuân Lan đồng ý rồi, một người phụ nữ như vậy sao có thể vì thêm một người con dâu mà sẽ đối xử tử tế với con dâu của mình? 

 

Luật sư Nhạc biết kết quả này chỉ biết lắc đầu mỉm cười. 

 

Mời bố mẹ tôi về nhà anh ấy ăn cơm. 

 

「Bác trai, bác gái, hôm nay nếm thử tay nghề của cháu,một lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc tiếp trường hợp của Kiều Kiều nên xử lý thế nào." 

 

Thế mà chẳng hiểu sao bố mẹ tôi, ông bà vẫn luôn khách sáo với mọi người lại đi tay không đến nhà hàng xóm như vậy . 

 

Tôi nghĩ ngợi mãi thấy không ổn. 

 

Không thể mình tôi không có cơm mà ăn được. 

 

Tôi đến siêu thị mua ít hoa quả, xách tay đến ăn cơm nữa. 

 

Luật sư Nhạc nhìn trông có vẻ là một tay tinh hoa trong xã hội, quần là áo lượt, nhưng về đến nhà lại đeo một cái tạp dề hồng phấn ở trong bếp cầm xẻng xào thức ăn ! 

 

20 

 

"Phiên toà mai sẽ diễn ra, tỷ lệ thắng của chúng ta là chín mươi chín phẩy chín phần trăm, không thể bảo là một trăm phần trăm." 

 

Người đàn ông thắt tạp dề hồng phấn đưa cho bố mẹ tôi chiếc cốc. 

 

Mẹ tôi ra lệnh cho tôi rửa cắt hết số trái cây đã mua. 

 

"Bây giờ thì khởi tố họ, vì tội làm ảnh hưởng đến danh dự, tội phỉ báng, tội tổn hại đến sức khoẻ tinh thần,... vân vân. Sau đó thì đưa kết quả phiên toà, camera giám sát của khách sạn sẽ tự đưa lên phương tiện truyền thông." 

 

"Hừ", tôi thở dài. 

 

Thật sự khoảng thời gian này bức bối muốn chết. 

 

Tôi cũng chẳng còn muốn vào cửa hàng nữa. 

 

Bạn học cũ, bà con họ hàng, có người tin tôi, cũng có người không tin tôi. 

 

Nhưng như vậy cũng tốt. 

 

Có chuyện mới biết được ai là bạn bè. 

 

Cũng coi như lọc lại một lượt những người xung quanh tôi. 

 

Chỉ là những chỉ trích vạch lá tìm sâu, những lời lẽ ô uế trên mạng, thực sự đã khiến tôi đau khổ lắm. 

 

Tôi không ngờ lại có quá nhiều người cho rằng lấy chồng không nên nhận sính lễ. 

 

Đặc biệt là tên Chu Phụ Lễ không biết xấu hổ kia. 

 

Hắn ta còn dám đe doạ tôi rằng, nếu tôi quỳ xuống cầu xin tha thứ, rồi cho hắn đứng tên trên sổ đỏ căn nhà của tôi, thì hắn sẽ trả lại danh dự cho tôi! 

 

21 

 

Một loạt tàn bạo trên mạng tôi chịu đựng được. 

 

Đợi đến khi anh bạn quản lý của khách sạn tung ra kết quả phiên tòa, đủ thứ chứng cứ, biên bản báo cảnh sát, vụ việc Chu Phương Phương mua phiếu luyện tập lên. 

 

Mạng xã hội lập tức xôn xao. 

 

Vô số người tìm đến tôi xin lỗi, còn có những chị em khác đứng ra nói bản thân cũng bị cái mác "con gái ham tiền" khống chế.