Chương 6 - PHẢI LÒNG MỘT HOẠN QUAN
9.
Như Bùi Diêm mong muốn, ta bắt đầu tránh xa hắn.
Chỉ là ta sẽ không coi thường hắn như trước nữa.
Chúng ta giống như những người qua đường ngẫu nhiên gặp nhau trên đường khi ở trong phủ, chỉ nhìn một cái và không nói gì.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, Tiểu Đức Tử vẫn đi theo ta.
Cũng không hỏi giữa ta và Bùi Diêm đã xảy ra chuyện gì, mỗi ngày đều hỏi ta có muốn đến cửa hàng mua vải không, có đến tửu lâu ăn không, có muốn đến cửa hàng mua đồ trang sức không.
Sau khi ta từ chối nhiều lần, cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà dạy ta một cách nghiêm túc: “Nghĩa mẫu người làm như vậy không tốt đâu! Con không biết hai con đã xảy ra chuyện gì nhưng người có thể tiêu tiền của nghĩa phụ như thế nào cũng được. Thật sự không tốt..."
Hắn xấu hổ cúi đầu, "Người thưởng cho con cũng được.”
Ta thật sự không nói nên lời, lại cảm thấy thật buồn cười.
Cuối cùng, ta tìm được một chiếc trâm bằng vàng trong hộp trang điểm đưa cho hắn.
“Cầm đi đổi lấy một ít tiền để tiêu.”
Chiếc trâm tóc bằng vàng này là do Hạ Cảnh Xuyên đưa cho ta coi như có giá trị một ít.
Tiểu Đức Tử lập tức mỉm cười đặt nó xuống rồi tiến tới gần ta, ấn vai và đánh vào lưng ta.
Ta mỉm cười dẫn hắn đi mua sắm vào buổi chiều để mua những thứ mà trẻ em thích ăn.
Dù sao Tiểu Đức Tử cũng chỉ mới mười tuổi.
10.
Kể từ ngày đó, ta bắt đầu thường xuyên ra ngoài ăn nhậu chơi bời.
Sau khi đi theo ta Tiểu Đức Tử tăng cân, cuối cùng ta cũng ở tửu lâu mà ta thường đến gặp những người ta muốn gặp - hoàng thượng và quý phi vi, đột nhiên tâm huyết dâng trào cải trang vi hành.
Bùi Diêm và Hạ Cảnh Xuyên đang bảo vệ họ ở hai bên trái và phải, theo sau là một số người đàn ông mặc đồ đen trông như có kỹ năng võ thuật phi thường.
Ta đã lâu không gặp Hạ Cảnh Xuyên, nhưng hắn vừa nhìn đã nhận ra ta, trong mắt hiện lên những cảm xúc khó hiểu.
Ta không quản hắn.
Mà chuyên tâm ngân nga những bài hát thiếu nhi để dỗ dành cô con gái nhỏ của chủ quán.
Ta đến đây nhiều lần nên vợ chồng chủ quán đã quen và thường đem cô con gái mới mười mấy tháng cho ta ôm.
Bùi Diêm không ngạc nhiên khi thấy ta ở đây.
Tiểu Đức Tử đã nói cho hắn biết hành tung của ta từ lâu, hắn cũng biết ta rất thích tửu lâu này.
Hắn chỉ quay đầu nhìn Tiểu Đức Tử đang ngồi thưởng thức bữa ăn bên cửa sổ cách đó không xa, bất đắc dĩ thở dài.
Lúc ta đang định bước tới hỏi bà chủ nhà bên cạnh xem bà có phòng sang trọng không thì hoàng thượng và hoàng quý phi đứng bên cạnh đã lao đến vây quanh ta trước:
“Ngươi... ai dạy ngươi bài hát này?”
Ta giả vờ ngạc nhiên, lắp bắp nói: "Ta tình cờ gặp một tỷ tỷ nàng đã dạy ta..."
"Nàng ấy đâu rồi?"
Giọng nói của hoàng thượng rất lớn, ta giả vờ sợ hãi vẫn im lặng.
Lúc này, Bùi Diêm cúi đầu bước tới, nhẹ nhàng nói với hoàng thượng: "Lão gia, phu nhân, ở đây có nhiều người như vậy, sao không tìm phòng riêng nói chuyện với cô nương này?"
Sau khi được hắn nhắc nhở, hai người mới chú ý đến ánh mắt những người đang tụ tập xung quanh.
Sau đó hắn buông tay ta ra, mời ta vào phòng riêng nói chuyện.
Ta trả đứa bé lại cho bà chủ rồi đi theo Bùi Diêm vào phòng riêng.