
Phải Lòng Em
Tác giả : 2
(0/50)
chương
2
lượt xem
0
theo dõi
Truyện: PHẢI LÒNG EM
Tác giả: Như Hoa
Triệu Duy Lâm ❤️ Halim - Hoàng Hạ Hải Đường
Ông chủ quán bar - Ca sĩ, tình nhân chung nhà
Bad boy đụng phải trap girl :))
Không sạch
Thấy Duy Lâm đi về phía này, Halim theo thói quen định đứng dậy nhường lại vị trí này cho ông chủ của mình. Ai ngờ Duy Lâm đã nhanh tay chặn lại, chống tay lên quầy bar đằng sau vây cô trong vòng tay mình, hướng ánh mắt lạnh lùng nói với người đàn ông kia:
- Mấy loại rượu bình thường này không mời người đẹp của tôi được đâu, thử chai Macallan 1926 kia đi.
Gã kia nghe vậy không hề do dự mà gọi một chai Macallan có giá cao nhất ở trên tầng trên cùng của tủ gỗ.
- Gian thương!
Halim buột miệng chửi một tiếng, mồm miệng mưu mô để bán được hàng không ai qua nổi ông chủ trẻ tuổi này, mới nói một câu đã ép được người kia bỏ ra vài triệu bảng Anh chỉ để mời cô uống rượu.
Cô xoay ghế ngồi đối diện với Duy Lâm, lúc xoay người, ai kia còn cố tình để mông cô chạm vào vật cứng bên dưới của mình.
Mí mắt Halim giật hai cái, miệng chửi thề “Tên khốn này”
- Phải tận dụng triệt để chứ.
Duy Lâm ngay cả sự tránh né trong vô thức cũng không hề có, cũng không mảy may tỏ ra ngượng ngùng tiếp tục nắm lấy hông cô kéo sát lại.
Halim dựa hẳn vào quầy bar, ánh mắt chầm chậm quan sát từ dáng người cao ráo được bao gọn sau lớp quần bò màu đen được cắt may tỉ mỉ theo số đo cơ thể đến gương mặt quyến rũ của người đàn ông, liếc qua nụ cười như có như không đang treo trên khóe môi của anh, cuối cùng dừng ở vị trí hơi nhô lên dưới bụng.
- Chỉ mới vừa mới bắt đầu mà đã muốn ngóc đầu dậy rồi?
Thành Vinh ở bên đó đang hỏi vị khách thích trang trí cầu vồng hay thích mỗi tầng một màu.
- Ngóc đầu?
Duy Lâm lại tiến sát hơn, hơi thở có phần ma mị nói nhỏ vào tai cô:
- Chưa đâu. Bây giờ nó vẫn còn mềm lắm.
Lại lần nữa, hàng mi Halim rung lên.
Hơi thở của anh mang theo một mùi vị Whiskey nồng đậm tràn ngập vào trong khoang mũi cô.
- Ý cô vừa nãy là muốn…
Anh nói tới đây lại cố tình dừng lại, sau đó ngay bên tai Halim bật ra tiếng cười trầm thấp, cợt nhả nói:
- Muốn nó thức tỉnh à?
Nhìn Halim run rẩy, Duy Lâm liền bật cười lùi về phía sau một khoảng không trêu cô nữa.
Ở bên cạnh, Thành Vinh vẫn không tỏ ra chút ngạc nhiên nào, pha chế xong lại đẩy ly rượu đến nhiệt tình nói chuyện với vị khách kia thêm vài câu.
Lát sau, Duy Lâm thay Halim nhận lấy ly rượu. Cô thấy vậy thì nhếch môi, cho dù bây giờ trong lòng cô đang cuồn cuộn sóng to gió lớn đến như thế nào thì cô vẫn có thể nở một nụ cười không quen không biết.
- Tôi muốn hay không không quan trọng, dù gì người khó chịu vẫn là anh mà, đúng không ông chủ của tôi?
Duy Lâm nâng ly rượu đã được ướp qua đá lạnh, chạm nhẹ vào gương mặt Halim, cô theo phản xạ nhắm chặt mắt lại.
- Sai rồi. Sao tôi có thể để bản thân khó chịu được chứ?
Anh bưng lấy ly rượu của cô uống hết một nửa, vừa ngẩng đầu đồng thời cũng cụp mắt quan sát hết tất cả biểu cảm trên mặt Halim, nửa còn lại đưa qua cho cô.
- Uống một chút thôi, chuẩn bị đến phần biểu diễn của cô rồi đấy… người đẹp Hải Đường.
Halim giật mình mở to mắt nhìn khi anh gọi tên mình, sững người mất mấy giây mới đứng dậy lên sân khấu biểu diễn mà tâm trạng vẫn lâng lâng khó tả. Hình như trong suốt một năm qua đây là lần đầu tiên Duy Lâm gọi cô với cái tên Hải Đường.
An Nhiên đi đến huých vai Thành Vinh, ẩn ý chỉ về hướng ông chủ đang đứng ở một góc quầy bar tỉ mỉ lau từng cái ly thủy tinh, tò mò hỏi:
- Chuyện gì thế?
Vậy nhưng mí mắt Thành Vinh cũng không buồn nhấc, thờ ơ đáp:
- Có quỷ mới biết.
An Nhiên nghịch xúc xắc trong cốc, Thành Vinh nhìn nhìn cô dặn:
- Đừng có nghĩ linh tinh nữa, nếu ông chủ có một chút tẹo teo ý với cô thì đã sớm ném cô lên giường rồi.
An Nhiên không vui nheo mắt nhìn anh ta:
- Nhưng chị Halim cũng đã đến đây hơn một năm rồi còn gì.
Thành Vinh cười bất lực:
- Người có ý không phải là ông chủ?
- Ở đây có vẻ nhàn quá nhỉ?
Tiếng Duy Lâm đột nhiên vang lên, tay An nhiên run rẩy làm đổ hàng xúc xắc đã xếp từ nãy, một con xúc xắc bật ra khỏi cái cốc tung hai phát trên bàn quầy bar được Thành Vinh nhanh tay bắt lấy vứt lại vào trong cốc:
- Con bé này muốn thử yêu đương với cậu đó.
An Nhiên cúi đầu, nghiêng mặt qua lườm Thành Vinh một cái cháy mắt.
Duy Lâm quắc mắt nhìn An Nhiên đang bóp chặt con xúc xắc, ngón tay thon dài gõ nhịp nhịp lên bàn:
- Trước giờ tôi chỉ quen nghe có người muốn lên giường với tôi thôi.
Anh nói xong cũng không đợi cô kịp phản ứng đã rời đi ngay, ra khỏi quầy bar, anh nghiêng đầu nói với Thành Vinh:
- Quan tâm nhiều đến nhân viên vào, đừng chỉ biết chăm chăm xem kịch hay của ông đây nhớ chưa?
Thành Vinh liếc anh chằm chặp:
- Việc này không phải của cậu à?
Duy Lâm chỉ vào ly rượu ở trong tay Thành Vinh, là ly rượu anh ta rót cho Halim lúc nãy, phán một câu xanh rờn:
- Trừ vào tiền lương.
- …
Đến tận khi Duy Lâm đã đi khuất mà An Nhiên vẫn không dám ngẩng đầu, Thành Vinh nói:
- Nghe rõ rồi chứ?
An Nhiên nhặt mấy con xúc xắc bỏ vào trong hộp, đóng nắp lại:
- Anh ấy cũng có từ chối đâu?
Thành Vinh nghe thế chỉ thở dài một hơi:
- Nếu cô muốn chơi tới cùng thì tùy cô vậy.
Giữa buổi biểu diễn Halim có xuống nghỉ ngơi, Thành Vinh như thường lệ đẩy một cốc nước mật ong ấm qua cho cô, Halim uống một ngụm, nhăn mặt bảo:
- Ngọt thế!
Anh ta bật cười nói:
- Chỉ một cốc nước cũng khiến cô khó tính thế hả?
Nói đoạn, anh ta giành lấy cốc nước rót thêm ít nước ấm rồi đưa qua:
- Duy Lâm không có ở đây, tôi lỡ tay cho hơi quá.
Halim chỉ ồ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa, An Nhiên nghe vậy liền nhìn sang Halim ngơ ngác hỏi:
- Chị, ông chủ thích chị à?
Thành Vinh cứng miệng không cười nổi, động tác đang uống nước của Halim cũng đơ ra, nhưng chỉ hai giây sau đó cô lại uống thêm ngụm nữa, đặt cốc trở lại bàn mới nói:
- Người như ông chủ thích nhiều người lắm. Không đếm nổi.
Halim chỉ tay hướng đến phòng vệ sinh rồi rời khỏi quầy bar. Người đơn thuần nhất cái quán bar này chắc chỉ có con bé An Nhiên này thôi. 20 tuổi, cũng đã là người lớn rồi.
...
- Cô vừa tắm xong đấy à?
Halim cười cười, vẩy vẩy lọn tóc ướt:
- Vừa bắt gặp một màn nóng bỏng mắt, để tôi bình tĩnh chút đã.
- Còn ngây ra đó? Mau tìm cho cô ấy cái khăn đi.
Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên từ phía sau. Halim giật mình, cụp mắt nhìn xuống đôi giày da đang tiến đến gần mình.
Bên này, Thành Vinh xoay người đi tìm khăn mặt, An Nhiên đứng trước quầy bar hóng chuyện, hai tay lúng túng nhặt mấy con xúc xắc lên xoay xoay trong tay. Duy Lâm nhìn vẻ mặt Halim cười như không cười nói thẳng suy nghĩ trong đầu cô:
- Yên tâm đi, tôi không có sở thích làm tình ở nhà vệ sinh đâu.
Hai chữ "Yên tâm" này ai nghe cũng hiểu là anh cố tình nhấn mạnh, lại thêm nụ cười bí ẩn trên gương mặt anh tuấn khiến trái tim trong lồng ngực Halim điên cuồng đập mạnh.
Cô cười gượng đáp lại:
- Thế thì tiếc thật, tôi còn rất mong chờ đấy.
Cô lại gạt gạt mấy lọn tóc còn ướt, đứng trước mặt An Nhiên gõ gõ lên quầy bar:
- Nhiên, rót cho chị một ly rượu đi.
An Nhiên ngây người ra một lúc mới phản ứng lại.
Halim đón lấy ly rượu, dựa vào quầy bar uống một ngụm, từ từ nâng đôi mi dài của mình sau vành ly, lông mày giãn ra cứ thế nhìn chằm chằm Duy Lâm. An Nhiên cũng rót cho anh một ly whiskey.
Lúc Thành Vinh đi tìm khăn quay trở lại đúng lúc nghe được Halim nói “rất mong chờ”, vẻ mặt anh ta đầy hứng thú quay sang Duy Lâm nói:
- Đấy ông chủ, cậu nghe thấy chưa, nhân viên của cậu cũng biết đòi hỏi rồi đó.
Duy Lâm nghiêng đầu liếc Thành Vinh một cái, cười nhếch mép:
- Cậu với tôi à?
Thành Vinh đen mặt ném khăn quát:
- Cút con mẹ cậu đi.
Tác giả: Như Hoa
Triệu Duy Lâm ❤️ Halim - Hoàng Hạ Hải Đường
Ông chủ quán bar - Ca sĩ, tình nhân chung nhà
Bad boy đụng phải trap girl :))
Không sạch
Thấy Duy Lâm đi về phía này, Halim theo thói quen định đứng dậy nhường lại vị trí này cho ông chủ của mình. Ai ngờ Duy Lâm đã nhanh tay chặn lại, chống tay lên quầy bar đằng sau vây cô trong vòng tay mình, hướng ánh mắt lạnh lùng nói với người đàn ông kia:
- Mấy loại rượu bình thường này không mời người đẹp của tôi được đâu, thử chai Macallan 1926 kia đi.
Gã kia nghe vậy không hề do dự mà gọi một chai Macallan có giá cao nhất ở trên tầng trên cùng của tủ gỗ.
- Gian thương!
Halim buột miệng chửi một tiếng, mồm miệng mưu mô để bán được hàng không ai qua nổi ông chủ trẻ tuổi này, mới nói một câu đã ép được người kia bỏ ra vài triệu bảng Anh chỉ để mời cô uống rượu.
Cô xoay ghế ngồi đối diện với Duy Lâm, lúc xoay người, ai kia còn cố tình để mông cô chạm vào vật cứng bên dưới của mình.
Mí mắt Halim giật hai cái, miệng chửi thề “Tên khốn này”
- Phải tận dụng triệt để chứ.
Duy Lâm ngay cả sự tránh né trong vô thức cũng không hề có, cũng không mảy may tỏ ra ngượng ngùng tiếp tục nắm lấy hông cô kéo sát lại.
Halim dựa hẳn vào quầy bar, ánh mắt chầm chậm quan sát từ dáng người cao ráo được bao gọn sau lớp quần bò màu đen được cắt may tỉ mỉ theo số đo cơ thể đến gương mặt quyến rũ của người đàn ông, liếc qua nụ cười như có như không đang treo trên khóe môi của anh, cuối cùng dừng ở vị trí hơi nhô lên dưới bụng.
- Chỉ mới vừa mới bắt đầu mà đã muốn ngóc đầu dậy rồi?
Thành Vinh ở bên đó đang hỏi vị khách thích trang trí cầu vồng hay thích mỗi tầng một màu.
- Ngóc đầu?
Duy Lâm lại tiến sát hơn, hơi thở có phần ma mị nói nhỏ vào tai cô:
- Chưa đâu. Bây giờ nó vẫn còn mềm lắm.
Lại lần nữa, hàng mi Halim rung lên.
Hơi thở của anh mang theo một mùi vị Whiskey nồng đậm tràn ngập vào trong khoang mũi cô.
- Ý cô vừa nãy là muốn…
Anh nói tới đây lại cố tình dừng lại, sau đó ngay bên tai Halim bật ra tiếng cười trầm thấp, cợt nhả nói:
- Muốn nó thức tỉnh à?
Nhìn Halim run rẩy, Duy Lâm liền bật cười lùi về phía sau một khoảng không trêu cô nữa.
Ở bên cạnh, Thành Vinh vẫn không tỏ ra chút ngạc nhiên nào, pha chế xong lại đẩy ly rượu đến nhiệt tình nói chuyện với vị khách kia thêm vài câu.
Lát sau, Duy Lâm thay Halim nhận lấy ly rượu. Cô thấy vậy thì nhếch môi, cho dù bây giờ trong lòng cô đang cuồn cuộn sóng to gió lớn đến như thế nào thì cô vẫn có thể nở một nụ cười không quen không biết.
- Tôi muốn hay không không quan trọng, dù gì người khó chịu vẫn là anh mà, đúng không ông chủ của tôi?
Duy Lâm nâng ly rượu đã được ướp qua đá lạnh, chạm nhẹ vào gương mặt Halim, cô theo phản xạ nhắm chặt mắt lại.
- Sai rồi. Sao tôi có thể để bản thân khó chịu được chứ?
Anh bưng lấy ly rượu của cô uống hết một nửa, vừa ngẩng đầu đồng thời cũng cụp mắt quan sát hết tất cả biểu cảm trên mặt Halim, nửa còn lại đưa qua cho cô.
- Uống một chút thôi, chuẩn bị đến phần biểu diễn của cô rồi đấy… người đẹp Hải Đường.
Halim giật mình mở to mắt nhìn khi anh gọi tên mình, sững người mất mấy giây mới đứng dậy lên sân khấu biểu diễn mà tâm trạng vẫn lâng lâng khó tả. Hình như trong suốt một năm qua đây là lần đầu tiên Duy Lâm gọi cô với cái tên Hải Đường.
An Nhiên đi đến huých vai Thành Vinh, ẩn ý chỉ về hướng ông chủ đang đứng ở một góc quầy bar tỉ mỉ lau từng cái ly thủy tinh, tò mò hỏi:
- Chuyện gì thế?
Vậy nhưng mí mắt Thành Vinh cũng không buồn nhấc, thờ ơ đáp:
- Có quỷ mới biết.
An Nhiên nghịch xúc xắc trong cốc, Thành Vinh nhìn nhìn cô dặn:
- Đừng có nghĩ linh tinh nữa, nếu ông chủ có một chút tẹo teo ý với cô thì đã sớm ném cô lên giường rồi.
An Nhiên không vui nheo mắt nhìn anh ta:
- Nhưng chị Halim cũng đã đến đây hơn một năm rồi còn gì.
Thành Vinh cười bất lực:
- Người có ý không phải là ông chủ?
- Ở đây có vẻ nhàn quá nhỉ?
Tiếng Duy Lâm đột nhiên vang lên, tay An nhiên run rẩy làm đổ hàng xúc xắc đã xếp từ nãy, một con xúc xắc bật ra khỏi cái cốc tung hai phát trên bàn quầy bar được Thành Vinh nhanh tay bắt lấy vứt lại vào trong cốc:
- Con bé này muốn thử yêu đương với cậu đó.
An Nhiên cúi đầu, nghiêng mặt qua lườm Thành Vinh một cái cháy mắt.
Duy Lâm quắc mắt nhìn An Nhiên đang bóp chặt con xúc xắc, ngón tay thon dài gõ nhịp nhịp lên bàn:
- Trước giờ tôi chỉ quen nghe có người muốn lên giường với tôi thôi.
Anh nói xong cũng không đợi cô kịp phản ứng đã rời đi ngay, ra khỏi quầy bar, anh nghiêng đầu nói với Thành Vinh:
- Quan tâm nhiều đến nhân viên vào, đừng chỉ biết chăm chăm xem kịch hay của ông đây nhớ chưa?
Thành Vinh liếc anh chằm chặp:
- Việc này không phải của cậu à?
Duy Lâm chỉ vào ly rượu ở trong tay Thành Vinh, là ly rượu anh ta rót cho Halim lúc nãy, phán một câu xanh rờn:
- Trừ vào tiền lương.
- …
Đến tận khi Duy Lâm đã đi khuất mà An Nhiên vẫn không dám ngẩng đầu, Thành Vinh nói:
- Nghe rõ rồi chứ?
An Nhiên nhặt mấy con xúc xắc bỏ vào trong hộp, đóng nắp lại:
- Anh ấy cũng có từ chối đâu?
Thành Vinh nghe thế chỉ thở dài một hơi:
- Nếu cô muốn chơi tới cùng thì tùy cô vậy.
Giữa buổi biểu diễn Halim có xuống nghỉ ngơi, Thành Vinh như thường lệ đẩy một cốc nước mật ong ấm qua cho cô, Halim uống một ngụm, nhăn mặt bảo:
- Ngọt thế!
Anh ta bật cười nói:
- Chỉ một cốc nước cũng khiến cô khó tính thế hả?
Nói đoạn, anh ta giành lấy cốc nước rót thêm ít nước ấm rồi đưa qua:
- Duy Lâm không có ở đây, tôi lỡ tay cho hơi quá.
Halim chỉ ồ một tiếng rồi cũng không nói gì nữa, An Nhiên nghe vậy liền nhìn sang Halim ngơ ngác hỏi:
- Chị, ông chủ thích chị à?
Thành Vinh cứng miệng không cười nổi, động tác đang uống nước của Halim cũng đơ ra, nhưng chỉ hai giây sau đó cô lại uống thêm ngụm nữa, đặt cốc trở lại bàn mới nói:
- Người như ông chủ thích nhiều người lắm. Không đếm nổi.
Halim chỉ tay hướng đến phòng vệ sinh rồi rời khỏi quầy bar. Người đơn thuần nhất cái quán bar này chắc chỉ có con bé An Nhiên này thôi. 20 tuổi, cũng đã là người lớn rồi.
...
- Cô vừa tắm xong đấy à?
Halim cười cười, vẩy vẩy lọn tóc ướt:
- Vừa bắt gặp một màn nóng bỏng mắt, để tôi bình tĩnh chút đã.
- Còn ngây ra đó? Mau tìm cho cô ấy cái khăn đi.
Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên từ phía sau. Halim giật mình, cụp mắt nhìn xuống đôi giày da đang tiến đến gần mình.
Bên này, Thành Vinh xoay người đi tìm khăn mặt, An Nhiên đứng trước quầy bar hóng chuyện, hai tay lúng túng nhặt mấy con xúc xắc lên xoay xoay trong tay. Duy Lâm nhìn vẻ mặt Halim cười như không cười nói thẳng suy nghĩ trong đầu cô:
- Yên tâm đi, tôi không có sở thích làm tình ở nhà vệ sinh đâu.
Hai chữ "Yên tâm" này ai nghe cũng hiểu là anh cố tình nhấn mạnh, lại thêm nụ cười bí ẩn trên gương mặt anh tuấn khiến trái tim trong lồng ngực Halim điên cuồng đập mạnh.
Cô cười gượng đáp lại:
- Thế thì tiếc thật, tôi còn rất mong chờ đấy.
Cô lại gạt gạt mấy lọn tóc còn ướt, đứng trước mặt An Nhiên gõ gõ lên quầy bar:
- Nhiên, rót cho chị một ly rượu đi.
An Nhiên ngây người ra một lúc mới phản ứng lại.
Halim đón lấy ly rượu, dựa vào quầy bar uống một ngụm, từ từ nâng đôi mi dài của mình sau vành ly, lông mày giãn ra cứ thế nhìn chằm chằm Duy Lâm. An Nhiên cũng rót cho anh một ly whiskey.
Lúc Thành Vinh đi tìm khăn quay trở lại đúng lúc nghe được Halim nói “rất mong chờ”, vẻ mặt anh ta đầy hứng thú quay sang Duy Lâm nói:
- Đấy ông chủ, cậu nghe thấy chưa, nhân viên của cậu cũng biết đòi hỏi rồi đó.
Duy Lâm nghiêng đầu liếc Thành Vinh một cái, cười nhếch mép:
- Cậu với tôi à?
Thành Vinh đen mặt ném khăn quát:
- Cút con mẹ cậu đi.
Bình luận