Chương 1 - ÔNG NỘI TÔI LÀ NGƯỜI RẤT CỐ CHẤP
Văn án
Ông tôi là một người cố chấp.
Ông không tin rằng tôi bị dị ứng với xoài, lén cho nước ép xoài vào bữa sáng của tôi. Khi xe cứu thương đưa tôi đến bệnh viện, ông không chút lo lắng mà chỉ bảo:
"Đúng là yếu đuối, ngày xưa không có gì ăn sao không ai bị dị ứng?"
Vào ngày tôi xuất viện, ông đã nấu con chó mà tôi nuôi suốt tám năm và mang lên bàn ăn. Sau khi tôi ăn no, ông đắc ý nói:
"Thấy không, mày cũng chẳng phân biệt được đâu là thịt chó và đâu là thịt heo."
Khi tôi trầm cảm và uống hết một lọ thuốc ngủ cùng rượu, được cứu sống, ông lại nói mỉa:
"Vẫn không muốn c//hế//t, nếu không sao không uống thuốc diệt cỏ luôn đi?"
Bác sĩ dặn dò kỹ lưỡng, bảo ông đừng kích động tôi nữa, nhưng ông chỉ bĩu môi:
"Làm gì mà yếu đuối thế, nó chỉ giả vờ thôi."
Tôi nhảy từ tầng 18 xuống, và vô tình đè trúng ông.
Khi mở mắt ra, tôi đã nhận ra điều này: Nếu tôi không thể sống yên bình, thì không ai có thể sống yên cả.
01
Tôi cầm ly nước ép đứng bên bàn, ngửi kỹ.
Trong nước ép cà rốt thường ngày có thoảng mùi xoài.
Tôi thực sự đã trọng sinh.
Kiếp trước, bố tôi đón ông nội từ quê lên, nói là để báo đáp công ơn cha.
Chưa đầy vài ngày sau, ông đã mua một túi xoài quá chín ở lề đường. Ông không thể ăn hết, nên ép cả nhà ăn cùng ông.
Mẹ tôi bảo ông rằng tôi bị dị ứng với xoài, ăn vào có thể bị phù nề họng, thậm chí dẫn đến ngạt thở.
Ông nội chỉ bĩu môi: "Trẻ con bây giờ, kén ăn lại còn bịa chuyện."
Ngày hôm sau, ông lén cho nước ép xoài vào bữa sáng của tôi.
Vì vội đi phỏng vấn, tôi uống hết ly nước ép mà không để ý.
Nếu không nhờ có người tốt gọi xe cứu thương, có lẽ tôi đã c//hế//t ngạt.
Ông nội khoanh tay, bước vào bệnh viện với vẻ thản nhiên, ngồi phịch xuống giường bệnh của tôi, mắt hờ hững:
"Cháu quá yếu đuối. Ngày xưa người ta còn không có gì để ăn, mà có thấy ai dị ứng đâu?"
Tôi khó thở, đầu như có ai đập búa vào.
Phải cố hết sức tôi mới gào lên được: "Ông biết cháu bị dị ứng, không tin thì hỏi bác sĩ, sao ông lại hại cháu?"
Cơ hội phỏng vấn này là bạn thân nhường lại cho tôi, tôi đã chuẩn bị rất lâu và vô cùng trân trọng.
Vậy mà tất cả đã bị mấy quả xoài hỏng phá hỏng!
Ông nội lắc đầu, vẻ mặt không thèm để ý: "Bác sĩ nói thì làm sao? Họ chỉ lừa tiền thôi. Ngày xưa bệnh tật, gắng gượng một chút là qua hết, có ai c//hế//t vì bệnh đâu."
Tôi định cãi lại, nhưng mẹ tôi đẩy nhẹ tay tôi, bảo:
"Thôi nào, ông nội cũng không cố ý đâu. Ông biết con vào viện cũng lo lắng lắm, dù sao ông cũng là người lớn, đừng cãi lời nữa."
Tôi trợn to mắt, đây có phải là lời một người mẹ nên nói không?
Ông suýt gi//ết tôi, tôi phản bác lại vài câu đã bị cho là cãi?
Tôi tức giận, suốt từ lúc xuất viện về nhà không nói lời nào.
Bắt đầu lên kế hoạch thuê nhà và mang chú chó vàng Đa Đa của tôi ra khỏi đây.
Tôi đã chọn được một căn hộ cho phép nuôi thú cưng sau vài ngày tìm kiếm.
Hôm đó khi về nhà, ông nội tỏ ra đặc biệt thân thiện, cười xin lỗi và nói sẽ đích thân vào bếp nấu cơm để chuộc lỗi.
Tôi không từ chối.
Nghĩ rằng mình sắp chuyển đi, chỉ cần giữ thể diện là được.
Bữa cơm đầy ắp thịt, ông nấu món hầm, món xào, món chiên, tuy tài nấu nướng của ông không quá xuất sắc. Khi tôi buông đũa, ông cứ không ngừng hỏi tôi bữa nay có ngon không.
Tôi chỉ đáp qua loa: "Cũng được."
Ông cười tít mắt, những nếp nhăn chồng chất lên nhau:
"Trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt chó, tất nhiên là ngon rồi. Cháu không nhận ra hương vị quen thuộc này à?"
Tôi thấy có gì đó không ổn, loạng choạng chạy vào bếp.
Đầu của Đa Đa nằm ngay cạnh bồn rửa!
Trong thùng rác còn có lông vàng óng của nó, dây xích của nó vứt một bên, dính đầy vết máu.
Tôi run rẩy đưa tay chạm vào Đa Đa.
Chỉ còn một hai ngày nữa là tôi sẽ đưa nó ra khỏi ngôi nhà này.
Ngực tôi thắt lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi quay người hét lên với ông nội:
"Nhà này nghèo đến mức không có gì ăn sao? Không mua nổi thịt sao? Cả nhà sắp c//hế//t đói à? Ông nghèo đến mức phải ăn thịt chó của tôi ? Nếu ông xin tiền, tôi sẽ đưa, tại sao ông lại gi//ết Đa Đa!"
Dạ dày tôi như bị máy xay trộn lên, tôi ôm miệng lao vào nhà vệ sinh nôn mửa.
Ông nội chậm rãi bước tới, khoanh tay tựa vào khung cửa, đắc ý:
"Đúng là yếu đuối. Nuôi thú cưng cái gì? Chó ấy à, ngày xưa bọn ta đều siết cổ ăn thịt. Ngày xưa không có cái ăn thì ai nuôi thú cưng? Ăn thịt thơm mới là thật."
"Thấy không, cháu ăn ngon thế cơ mà. Cháu phân biệt được đâu là thịt chó, đâu là thịt heo sao?"