Chương 5 - Ông Chủ Của Tôi Lại Là Nhím Cưng
8
Tối hôm ấy, trời mưa rất lớn.
Cơn mưa như trút nước, từng giọt mưa đập xuống ô kêu lộp bộp. Gió mạnh thổi qua làm ống quần tôi nhanh chóng ướt sũng.
Tôi cầm ô, đeo balo trước ngực, bước đi trong ánh đèn mờ nhạt, hướng về căn hộ gần trường mà tôi thuê.
Quẹo qua một góc, từ trong bồn hoa bên đường, bỗng nhiên một bóng đen vọt ra.
Tôi giật mình, vội chiếu đèn pin điện thoại phát hiện đó là một chú nhím nhỏ.
Chú nhím đã bị mưa làm ướt sũng. Nó ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đáng thương nhìn tôi.
Chẳng lẽ bị người ta bỏ rơi?
Thấy tôi đứng yên không động đậy, nhím nhỏ chạy tới bên chân, cọ cọ vào tôi, tỏ vẻ thân thiết.
Nó chớp mắt, đôi mắt đen nhánh dưới ánh đèn đường càng trở nên long lanh.
Rồi, chú nhím tinh ranh ấy dùng đến chiêu sát thủ cuối cùng –
Nó nhấc hai cái chân nhỏ lên, làm động tác xin bế.
Tôi: …
Cắn răng, tôi bế chú nhím nhỏ ướt sũng đó lên khỏi mặt đất.
Bộ lông của nhím đã ướt hết, đầu mũi nhỏ vẫn còn đọng vài giọt nước. Nó rúc vào lòng tôi run rẩy, thân mình dính đầy bùn, làm bẩn cả đồng phục của tôi.
Nhím nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt ngập ngừng không yên, giống như sợ tôi sẽ thay đổi ý định bỏ nó lại.
Tôi mang chú nhím về nhà rửa sạch bùn đất trên người nó bằng nước ấm, còn dùng xà phòng mùi đào mật để tắm.
Trong suốt quá trình, nhím nhỏ rất ngoan ngoãn, thả lỏng cơ thể để mặc tôi xoay qua xoay lại.
Thậm chí, nó còn nheo mắt ngáp một cái đầy thoải mái.
Khi tắm, tôi phát hiện trên chân sau bên trái của nó có một cái bớt nhỏ màu sẫm hình trái tim.
Tôi dùng đầu ngón tay chạm vào, nhím nhỏ kêu "a" một tiếng, rụt chân lại.
“Đừng động đậy!”
“Chỗ đó còn chưa rửa sạch!”
Nhím nhỏ chớp mắt đầy ấm ức, cuối cùng trước ánh nhìn nghiêm nghị của tôi, nó đành ngoan ngoãn đưa chân ra.
Sau khi tắm xong, tôi dùng khăn lau khô quấn nó thành một cục bông nhỏ.
Khi dùng máy sấy tóc, nó cực kỳ hợp tác.
Tôi nói: “Ngẩng đầu.”
Nhím ngoan ngoãn ngước mặt.
Tôi nói: “Nâng bụng lên.”
Nó liền chìa cái bụng lông xù ra.
“Giơ chân, để sấy cả hai tay.”
Nhím nhỏ tạo dáng như đang đầu hàng.
Thật là một chú nhím thông minh, chắc hẳn là được nuôi dạy rất tốt.
Tôi tiếp tục: “Quay người, đưa mông lên nào.”
Nhím nhỏ mở to mắt kinh ngạc: “!”
9
Đêm xuống, chú nhím ngoan ngoãn nằm nhoài trên bàn học, bầu bạn tôi làm bài tập.
Thỉnh thoảng tôi ngẩn người, còn bị đón chào bằng vài tiếng kêu bất mãn nho nhỏ của chú nhím.
Nó dùng móng vuốt vỗ vỗ bài kiểm tra, vẻ mặt nghiêm nghị như một ông cụ non, cứ như đang mắng tôi:
“Bài tập còn chưa làm xong, ngẩn ngơ cái gì!”
Tôi ngáp dài mệt mỏi, cố gắng lấy lại tinh thần bắt đầu làm bài trắc nghiệm lịch sử.
Làm được hai câu, tôi lại bắt đầu lơ đãng.