Chương 10 - Ông Chủ Của Tôi Lại Là Nhím Cưng
14.
Ngày chuyển nhà sau kỳ thi đại học, tôi đã đóng gói rất nhiều hành lý lớn nhỏ, mẹ tôi nhìn chiếc hộp chất đầy đồ với vẻ mặt khó hiểu.
“Con giữ lại mấy bản nháp với đề thi cũ này làm gì? Còn cố tình tìm cái hộp đẹp như thế để đựng nữa?”
Bà tiện tay lật vài trang rồi thắc mắc: “Sao vài chỗ trong này lại có nét chữ không giống của con thế?”
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời mình lao tới giật lấy chồng đề thi từ tay mẹ rồi giấu ra sau lưng.
“Là bạn học con viết đó ạ.”
“Con học toán dở tệ mà, bạn ấy dạy con làm bài, còn viết luôn cả kiến thức cơ bản cho con.”
Tôi cười khan hai tiếng: “Con giữ lại để làm kỷ niệm thôi, ha ha ha.”
Trong ba năm cấp ba, môn Toán luôn là điểm yếu lớn nhất của tôi. Cố Ngạn thật sự không đành lòng nhìn tôi chật vật mãi nên sau mỗi kỳ thi, cậu ấy đều kiên nhẫn giúp tôi phân tích kỹ lưỡng bài làm.
Những kiến thức cần dùng, tư duy giải bài ra sao, cậu ấy đều cẩn thận ghi chú lại bên cạnh các câu tôi làm sai.
Có thể nói nhờ sự giúp đỡ của cậu ấy nên tôi mới có thể giãy như cá chết từ mấy chục điểm lên mức trung bình.
Mẹ tôi gật gù, khi tôi vừa thầm thở phào một hơi thì bà lại hỏi tiếp: “Thế sao con không giữ những thứ khác mà chỉ giữ mấy bài có chữ của bạn ấy?”
Ơ…
“Quan hệ của hai đứa chắc là khá tốt nhỉ?” Mẹ mỉm cười.
“Cũng bình thường thôi ạ.”
“Là con trai hay con gái?”
Không hiểu sao tôi lại thấy chột dạ, nói dối theo bản năng: “Con gái ạ.”
Ánh mắt dò xét của mẹ dừng lại trên mặt tôi. Nụ cười đầy ẩn ý của bà làm tôi thấy gai người, còn ánh mắt thì như đèn pha chiếu thẳng vào khiến tôi không dám nhìn thẳng.
“Cái hộp nhỏ để trên đầu giường của con ấy, trong đó cũng có mấy thứ thú vị phết nhỉ. Mẹ trước giờ đâu có biết con thích sưu tầm giấy gói kẹo.”
Tôi: “…”
“À, còn nữa, lần trước mẹ qua đây, chẳng phải mẹ thấy trên bàn học của con có một lọ sao gấp tay hay sao? Giờ sao không thấy nữa? Con tặng người ta rồi à?”
Tôi: “…”
Mẹ à, mẹ không thấy hôm nay mẹ hỏi nhiều đến mức bất thường sao?
Khi tôi đang xoay xở nghĩ cách viện lý do thì mẹ bỗng dưng đổi giọng, tha cho tôi một lần.
“Thôi vậy.”
“Con đi kiểm tra xem còn sót thứ gì chưa dọn không đi.”
Tôi vội vã đáp lời, rồi nhanh chóng chuồn đi như vừa được được đại xá.
Cái lọ sao ấy tôi đã dùng để làm quà cảm ơn Cố Ngạn vì đã giúp tôi học bù.
Trong lọ sao màu xanh đậm đó, chỉ có duy nhất một ngôi sao có màu nhạt hơn một chút, nếu không nhìn kỹ thì chẳng ai nhận ra được.
Đó chính là chút tâm tư nhỏ của tôi.