Chương 2 - Oán Thanh Hồ
4
Cố Thiên Quân giống như tiểu hài tử lần đầu được nếm vị ngọt, ngày đêm lưu luyến trong Cẩm Tú cung của ta.
Thời điểm hắn động tình luôn vuốt ve khuôn mặt ta, nói ta đẹp khiến lòng hắn say.
Chỉ là một tháng có mấy ngày cố định, cho dù ta cầu xin như nào hắn cũng không ở lại, nhất định phải đến chỗ Yến Tô Hà.
Hẳn là hắn cảm thấy lần trước nói Yến Tô Hà có chút nặng lời, mấy ngày nay đồ ngự ban chảy vào Khôn Trữ cung như nước.
Ta đã được tấn lên Tần vị, nhưng vẫn không thể làm lung lay vị trí Hoàng Hậu của Yến Tô Hà.
Ta biết, Cố Thiên Quân không phải kẻ ngốc ham mê sắc dục.
Hắn thật sự rất tỉnh táo.
Ta chỉ là thứ hắn dùng để tiêu khiển trong lúc buồn chán thôi, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ kỹ ơn cứu mạng của Yến Tô Hà.
……..
“Nương nương, hôm nay trong cung có rất nhiều chuyện kỳ lạ…” Cung nữ ở bên hầu hạ cẩn thận nói.
“Chuyện gì kỳ lạ?”
Nàng ta nuốt nước miếng, thấp giọng nói:
“Nghe nói ban đêm trong cửa viện chúng ta luôn có tiếng nữ nhân khóc ai oán, còn có rất nhiều cung nữ thái giám đều nhìn thấy ban đêm ngoài cung chúng ta có bóng nữ nhân mặc áo trắng bay tới bay lui…”
Nàng ta càng nói càng sợ hãi, đến cuối cùng dường như còn có chút lạnh run.
Nhưng Xuân Loan ở một bên mặt không đổi sắc, hình như không sợ chút nào.
Ta nhíu mày: :"Thần hồn nát thần tính, chắc là bọn chúng nhìn lầm rồi."
Nhưng chuyện kỳ lạ càng ngày càng nhiều.
Thậm chí có một buổi tối, khi ta ra cửa cung nghênh đón Cố Thiên Quân, hai chúng ta đều nhìn thấy một bóng áo trắng bay lướt qua.
Sắc mặt Cố Thiên Quân có chút khó coi, đêm đó không ngủ lại trong cung ta, xoay người trở về Ngự thư phòng.
Đêm đó hắn sốt rất cao, cả đêm không hề thuyên giảm.
Buổi trưa ngày hôm sau, đúng lúc ta đang định dùng thiện, đột nhiên có một đám người từ ngoài xông vào.
Đạo sĩ râu bạc cầm đầu lông mày dựng đứng lên với ta, dùng phất trần chĩa vào người ta nói:
“Yêu nghiệt to gan, dám cả gan mưu hại chân long thiên tử!”
Theo sau ông ta là Cố Thiên Quân vẻ mặt bệnh tật, ông ta nói:
“Hoàng Thượng, đã tìm được yêu nghiệt, trong cung này yêu khí ngợp trời, chỉ sợ chuyện kì quái trong cung mấy ngày nay đều có liên quan đến yêu nghiệt này.”
“Bệnh của Bệ hạ cũng là do bị yêu nghiệt này hút mất tinh khí, chỉ cần chém ch con yêu quái này, bệnh của Bệ hạ nhất định sẽ khỏi!”
Từ đầu đến cuối, ta còn chưa nói một câu nào.
Chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng tươi cười nhếch lên của Yến Tô Hà.
Cố Thiên Quân nhìn ta, vẻ mặt có chút phức tạp:
“Ngươi còn gì muốn nói không?”
Ta cười khổ một tiếng, cúi người hành lễ:
“Thần thiếp không phải yêu nghiệt, cũng chưa bao giờ hại người, lại càng không biết chuyện yêu nghiệt này từ đâu mà đồn đến.”
“Quả thực là vô lý đến tột cùng.”
Yến Tô Hà cười lạnh một tiếng: “Ngươi bộ dáng yêu nghiệt, còn không nhận tội!”
Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Thiên Quân một cái, một giọt lệ rơi xuống mặt đất, ai oán nói:
“Hoàng Thượng…”
Cố Thiên Quân nhắm mắt:
“Dẫn Dung Tần đi, ngươi chớ trách Trẫm nhẫn tâm, nếu ngươi không phải yêu nghiệt, Trẫm sẽ trả lại trong sạch cho ngươi.”
Sau khi ta bị áp giải đến đại lao mới biết được, hóa ra là gần đây Yến Thừa Uyên vừa đánh trận thắng, đem theo một đạo sĩ cùng trở về, nói là thần tiên sống trên núi Thanh Thành.
Hắn nói thần tiên sống nhìn ra trong hoàng cung có một chỗ yêu khí ngập trời, kết luận chắc chắn có yêu nghiệt đang ẩn náu, ý đồ hấp thụ long khí mưu hại thiên tử.
Bọn họ dụng hình hết mức với ta, mười đầu ngón tay của ta đều bị bấm, sưng phù lên chạm vào nhau khiến toàn tâm đau buốt.
Toàn thân ta bị quất vô số vết máu, sau đó bị Yến Tô Hà sai người dùng nước muối hất lên cho tỉnh.
Nàng ta thực sự rất độc ác, cũng thật sự rất hận ta, hận không thể khiến ta cứ vậy mà ch ở chỗ này.
Chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng bước chân từ cửa.
Ta ngẩng đầu, thấy Yến Tô Hà một thân hoa phục châu ngọc.
Dường như nàng ta rất hài lòng với thảm trạng của ta, cười vui sướng không thôi.
“Đúng là tiện nhân.” Nàng ta khinh miệt nói.
“Bản cung muốn bóp ch ngươi, còn dễ hơn bóp ch một con kiến.”
Ta không nói chuyện.
Nàng ta nhìn bốn phía, khóe miệng nhếch lên, đáy mắt hiện lên một tia cay độc.
“Dung Tần, ngươi dám tranh sủng với bản cung, cũng không nhìn lại xem mình là cái loại hàng thấp hèn gì!”
“Bản cung lại muốn nhìn một chút xem xương ngươi có thể cứng bao nhiêu, có thể chống cự được bao lâu.”
Ta nhìn chằm chằm nàng ta.
Khuôn mặt này, thật sự rất đáng ghét.
Ca ca, đây là nữ nhân mà huynh yêu.
Huynh từng nói bỏ lại tất cả ở Nam Cương rời đi cùng nàng ta.
Nhưng cuối cùng thứ rời đi cùng nàng ta, chỉ có trái tim của huynh.
Nàng ta đi rồi, ta dựa vào cái chiếu đã bị phá nát, nhìn con chuột chạy tới chạy lui trên mặt đất cười lạnh.
Cố Thiên Quân chưa chắc đã tin ta là yêu nghiệt.
Nhưng Yến Thừa Uyên vừa mới đánh trận thắng, hắn biết rõ đối phương xuất đầu vì muội muội cũng không hề phản bác.
Ta biết, ta là thứ bị hắn đem ra đổi lấy sự nguôi giận của huynh muội Yến gia.
Nam nhân, ta giật giật đầu ngón tay bắt đầu đau.
Ca ca nói, nam nhân trên đời này đều bạc bẽo.
Huynh ấy nói đúng.
Rõ ràng khi ở một chỗ với ta….
Trước đây ca ca từng ưu sầu nói với ta:
“Dung Nhi, sau này nếu muội có thể biến thành hình, phải tránh xa nam nhân một chút.”
Lúc đó ta còn là một tiểu hồ ly không hiểu cái gì, chỉ thích nhảy lên đầu gối ca ca, coi nó thành cái ổ của mình mà ngủ.
Người ca ca thật ấm áp.
Đến tận ngày đó huynh ấy bị cư ớp mất trái tim, hơi ấm trên người cũng bị mang theo trái tim kia.
Ta làm ổ trên người huynh ấy một đêm, chỉ mong có thể làm cho huynh ấy ấm lên.
Nhưng người huynh ấy càng ngày càng lạnh, lạnh như một tảng băng.
Ta thật hối hận ngày đó sao ta lại ra ngoài chơi, nếu ta không ra ngoài, có lẽ còn có thể gặp mặt ca ca.
Nhưng sự thật là ngay cả lần cuối cùng gặp mặt huynh ấy ta cũng không thể.
Ta thường nghĩ, nếu ta không ngu ngốc như vậy, nếu ta có thể sớm biến thành hình cùng huynh ấy, huynh ấy sẽ không phải cô độc như thế, sẽ không yêu Yến Tô Hà, sẽ không bị nàng ta hại ch?
Nghĩ đến đây, ta cuộn mình lại một chỗ, tựa như lúc trước cuộn mình nằm trên đầu gối ca ca.
5
Ta bị áp giải vào đại lao, nhưng việc lạ trong cung không những không giảm ngược lại còn tăng lên.
Ban đêm có một thái giám đi qua cầu nhìn xuống dưới cầu có một nữ tử ai oán khóc lóc kể lể, hắn đang muốn đi đến hỏi một chút, kết quả nàng ta quay lại…khuôm mặt toàn là má u thịt thối rữa!
Chỉ có hai hốc mắt trống rỗng đang chảy má u.
Thái giám kia bị hù ch tại chỗ, người thái giám đi cùng hắn cũng sợ tới mức gần như hóa điên, ngã nhào bỏ trốn.
Bệnh của Cố Thiên Quân cũng không khá lên, lại càng thêm nặng, còn mắc thêm chứng đau đầu, ngày ngày nằm triền miên trên giường bệnh.
Đúng lúc này, trụ trì chùa Pháp Hoa xuống núi.
Cố Thiên Quân đón ông tiến cung, hỏi tại sao đã bắt yêu nghiệt lại rồi bệnh của mình vẫn không khỏi.
Trụ trì chùa Pháp Hoa lắc đầu nói:
“Chỗ ở của Dung Tần nương nương bần tăng đã xem qua, vô cùng thanh tĩnh, cũng không có yêu khí.”
“E là Bệ hạ bắt nhầm người rồi, yêu nghiệt trong cung là một người khác.”
Sau đó ông châm một cây hương nến to:
“Đây là hương trừ tà, hương bay về hướng nào, nơi đó có tà yêu.”
Một đám người đi theo khói của hương về hướng đông một hồi lâu, cuối cùng Yến Tô Hà sắc mặt càng ngày càng khó coi đứng ở trước cửa Khôn Trữ cung.
“Ý trụ trì là, bản cung mới là yêu nghiệt?”
“Lừa hói to gan, muội muội ta là mẫu nghi thiên hạ, há lại để cho ngươi có thể nói xấu!”
*Đoạn này Yến Thừa Uyên mắng trụ trì là 秃驴, Meo có tra thì đó là một từ châm biếm dùng để chế giễu nhà sư Phật giáo, từ điển hanzii dịch là lừa hói.
Yến Thừa Uyên rút kiếm tiến đến muốn chém trụ trì, lại đám thái giám bao quanh giữ chặt.
“Bần tăng không có ý này, nhưng Hoàng Hậu nương nương từng gi Thanh Hồ, sợ là oán khí Thanh Hồ quấy phá, phải hóa giải oán khí, nương nương phải đóng cửa một năm không ra ngoài, chép tay một trăm cuốn kinh Phật.”
“Nếu không long thể của Bệ hạ không thể khỏe mạnh.”
Nói đến mức này, Cố Thiên Quân thật sự có hơi tin tưởng.
Chùa Pháp Hoa là chùa đứng đầu thiên hạ, trụ trì chùa Pháp Hoa lại là cao tăng đắc đạo.
Hơn nữa sự thần kỳ của trái tim Thanh Hồ hắn là người rõ hơn ai hết, lấy tim của người ta, có oán khí quấn thân là điều có thể hiểu được.
Yến Tô Hà trợn to mắt:
“Bệ hạ, ta vì người mới mó c lấy tim Thanh Hồ đấy!”
*Meo xin lỗi mọi người giờ Meo mới ghi chú, Meo để bà Hoàng Hậu xưng với Vua là “ta” bởi vì Meo nghĩ bả tự hào mình có ơn với chả, tâm thế ngang bướng, luôn nghĩ dù làm gì cũng được tra nam dung túng nên to gan xưng “ta”
Cố Thiên Quân nhíu mày: “Hoàng Hậu vì Trẫm mà chịu thiệt thòi một lần đi.”
Hắn không để ý đến lời cầu xin của Yến Tô Hà, hạ lệnh cấm túc Hoàng Hậu một năm, chép lại một trăm cuốn kinh Phật.
Ta cũng được hắn đón về.
Đêm đó Cố Thiên Quân liền ở lại trong cung của ta, hắn nhìn ta khắp người toàn vết thương, trong mắt hiện lên một tia đau lòng:
“Nàng chịu khổ rồi.”
Ta ghé vào trong lòng hắn, nhu hòa nói:
“Thần thiếp không khổ, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hoàng Thượng, thần thiếp đều vui vẻ chịu đựng.”
Có lẽ là muốn bồi thường cho ta, Cố Thiên Quân lại một lần nữa thăng vị cho ta, ta trở thành Hiền Phi, một trong bốn phi.
Sau khi Yến Tô Hà biết được tin này tức giận đến mức đập vỡ hết đồ trong cung, nhưng bởi vì oán khí của Thanh Hồ nàng ta đã bị Cố Thiên Quân vứt bỏ.
Sau khi nàng ta bị cấm túc, chuyện lạ trong cung đều biến mất, thân thể Cố Thiên Quân cũng ngày càng tốt lên.
Cố Thiên Quân ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn kiêng kị oán khí của Thanh Hồ, mấy ngày nay chưa từng một lần ghé qua nhìn Yến Tô Hà lấy một cái.
Ta cảm thấy có chút buồn cười.
Trước đây Yến Tô Hà vì Cố Thiên Quân mà liều ch đem tim Thanh Hồ trở về, hiện giờ nó lại trở thành lý do để Cố Thiên Quân vứt bỏ nàng ta.
Đêm đó, một tiểu thái giám đi vào Cẩm Tú cung.
Tay vẫy tay cho tất cả cung nữ thái giám lui xuống, hắn cúi đầu nói:
“Nương nương, lần này đại nhân chúng ta vì nương nương mà ra cả vốn, ngay cả trụ trì chùa Pháp Hoa cũng đã mời đến.”
“Đại nhân chúng ta nhờ ta chuyển lời lại cho nương nương, hy vọng nương nương có thể nhớ kỹ ân tình này, sau này giúp lại đại nhân một chút.”
Ta gật đầu, không có gì là không thể.
Chuyện lần này là Trương Thượng thư đã giúp ta. Ngay từ đầu chuyện bệnh của Cố Thiên Quân là huynh muội Yến thị ra tay.
Đến khi ta mắc vào, là ta cùng Trương Thượng thư tương kế tựu kế.
Ta là người ông ta đưa vào cung, ta ch ông ta trốn cũng không thoát.
Hiện giờ ta không có căn cơ ở kinh thành, có một đồng minh như vậy cũng thật tiện.
Nhưng mới chỉ là cấm túc một năm, còn lâu mới đủ.
Ta muốn cho Yến Tô Hà tự mình nếm thử một chút, đau đớn ta đã từng trải qua.
6
Ta nghĩ Yến Tô Hà sẽ thành thật mà chịu cấm túc.
Lại không nghĩ đến, vào đông Yến Thừa Uyên lại thắng trận, lần này hắn đánh khiến cho người Đột Quyết đại thương nguyên khí, triệt để chạy về thảo nguyên, chỉ sợ trong vòng mười năm tới đây cũng không dám quay lại quấy rầy biên cương.
Cố Thiên Quân mừng rỡ, trước mặt tất cả triều thần hỏi Yến Thừa Uyên muốn được thưởng cái gì.
Quan lại từ cao đến thấp đều nhìn về phía Yến Thừa Uyên, ai nấy đều biết đối với hắn, Cố Thiên Quân không thể phong tước thêm nữa, lần này hỏi hắn chẳng qua chỉ là thăm dò mà thôi.
Nếu hắn đủ thông minh, nên quỳ tạ thánh ân, giao ra binh quyền, lĩnh một chức quan nhàn tản mà dưỡng lão.
Nhưng Yến Thừa Quân thực sự quá kiêu căng, hắn không hiểu Hoàng đế không muốn một Tướng quân ở lâu trong kinh, trong tay còn nắm binh quyền như vậy.
Hắn từng bước tiến lên, tùy tiện chắp tay nói:
“Hoàng Thượng, thần không cầu gì khác, chỉ là đã gần đến cuối năm, muội muội thần một mình trong thâm cung chép kinh thư thật sự rất đáng thương.”
“Xin Hoàng Thượng thả Hoàng Hậu ra.”
Tươi cười trên mặt Cố Thiên Quân từ từ đông cứng lại.
Hắn lập tức đè xuống cơn tức nói:
“Trụ trì nói, trên người Hoàng Hậu có oán khí Thanh Hồ, phải cấm túc một năm mới được.”
Yến Thừa Uyên cũng không chịu buông tha:
“Hoàng Thượng, sao người có thể tin con lừa ngốc kia nói hươu nói vượn? Trước đây Hoàng Hậu nương nương vì người mới đến Nam Cương gi Thanh Hồ, nếu không phải nương nương lấy tim Thanh Hồ, người đã…”
Những lời tình xưa nghĩa cũ này huynh muội Yến gia đã nói không biết bao nhiêu lần.
Ban đầu Cố Thiên Quân còn có thể nhớ nhung, cảm động, nhưng bây giờ chỉ còn lại sự phiền chán.
Hắn mạnh mẽ đứng lên:
“Đủ rồi, người trong thiên hạ này đều là thần dân của Trẫm, đều nên trung thành với Trẫm. Nếu ai cũng tranh công như ngươi, cái ngôi Hoàng đế này của Trẫm còn làm nổi nữa không?”
“Ta thấy Đại Tướng quân đánh giặc mệt nhọc quá độ rồi, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút đi!”
Đây là uyển chuyển cấm túc Yến Thừa Uyên.
Nói thật, làm một Hoàng đế, Cố Thiên Quân đối xử với huynh muội Yến gia thật sự không tồi.
Vì Yến Tô Hà hắn không tuyển tú ba năm, còn cho Yến Thừa Uyên làm Đại Tướng quân ngang với quan nhất phẩm, lại phong thưởng cả tước vị.
Nhưng huynh muội Yến gia dường như vẫn coi hắn là huynh đệ khi xưa, còn không suy nghĩ cẩn thận, giờ đây Cố Thiên Quân đã là Hoàng đế nắm trong tay thiên hạ.
…..
Yến Thừa Uyên thắng trận, dân chúng toàn thành đều ca tụng hắn.
Đương nhiên sau khi biết được hắn bị giam lỏng, thậm chí còn soạn ra một bài ca dao bất bình thay hắn, đại ý chính là Hoàng đế qua cầu rút ván, được chim quên ná, đặng cá quên nơm.
Đại bản doanh của Yến Thừa Uyên ở Hà Nam, khi dân chúng canh tác đã đào lên được một pho tượng đá lớn ở trong đất vườn.
Mặt trên viết tám chữ to:
[Tiềm long ở uyên, thuận gió dựng lên.]
*uyên ở đây vừa có nghĩa là vực thẳm, lại vừa trùng với tên Yến Thừa Uyên.
Vừa hay tương ứng với tên của Yến Thừa Uyên.
Thậm chí còn bắt đầu nghe dân gian đồn thổi, nói Yến Thừa Uyên có một trái tim thất khiếu lung linh, chính là Long thần hạ phàm đến để giúp đỡ xã tắc.
Buổi tối sau khi thân thiết với Cố Thiên Quân xong, trong lúc nói chuyện tán gẫu với hắn ta vô tình nói:
“Nghe nói Hoàng Thượng cấm túc Đại Tướng quân?”
Hắn nghịch tóc ta:
“Tin tức của nàng cũng thật nhanh nhạy.”
Ta nở nụ cười: “Sao tin tức của thần thiếp có thể nhanh nhạy được? Bên ngoài đã đồn ầm lên, đầu đường cuối ngõ nơi nơi đều truyền tai nhau bài ca dao nói về Đại Tướng quân đấy.”
“Đại Tướng quân thật là lợi hại, nghe nói lần thắng trận này trăm năm khó gặp, bảo vệ được ít nhất cũng phải mấy trăm họ.”
“Nghe nói hiện giờ bên ngoài không cung phụng thần phật, mà lại cung phụng Đại Tướng quân, nói hắn là Long thần hạ phàm, bách tà bất xâm đó.”
Cố Thiên Quân mặt không đổi sắc, trong ánh mắt đã nổi lên chút sắc lạnh:
“Ồ? Ngay cả nàng ở trong thâm cung lâu như vậy còn nghe được, xem ra danh tiếng của Đại Tướng quân ở dân gian thật sự rất cao.”
Ta làm bộ như không biết lời hắn nói có ý gì, rúc vào trong lòng hắn:
“Đúng vậy, gần đây rất nhiều người tìm đến thần thiếp cầu xin, để thần thiếp nói với Hoàng Thượng thả Đại Tướng quân ra.”
“Thần thiếp không hiểu mấy chuyện đó, không phải đều nghe theo ý Hoàng Thượng sao!”
Cố Thiên Quân cảm thấy rất vừa ý với sự ngu dốt của ta, kiên nhẫn gợi mở:
“Rất nhiều người sao?”
“Công bộ Liễu Thị lang, Lại bộ La Thượng thư, Hàn Đô úy,...”
Ta đếm trên đầu ngón tay, đem danh sách Trương Thượng thư đã đưa cho ta lần lượt đọc từ đầu đến cuối.
“À, đúng rồi, còn có…”
Ta cười nói ra cái tên cuối cùng: “Thống lĩnh cấm quân, Vương Thống lĩnh cũng tới đó, còn đem tới một pho tượng san hô đỏ, Hoàng Thượng muốn xem không?”
Thống lĩnh cấm quân, tưởng chừng như một phần nhỏ.
Nhưng thật ra là người nắm giữ an nguy của tất cả người trong cả hoàng thành.
Cuối cùng Cố Thiên Quân không thể duy trì tươi cười được nữa, trong mắt kết thành sương lạnh:
“Không cần, nếu nàng thích thì giữ lại mà ngắm.”
“Nhưng sau này nếu lại có ai đến tặng đồ cho nàng, đều phải nói với Trẫm một tiếng.”
Ta gật đầu, cười đến khờ dại đơn thuần:
“Dạ, Bệ hạ.”
Cố Thiên Quân giống như tiểu hài tử lần đầu được nếm vị ngọt, ngày đêm lưu luyến trong Cẩm Tú cung của ta.
Thời điểm hắn động tình luôn vuốt ve khuôn mặt ta, nói ta đẹp khiến lòng hắn say.
Chỉ là một tháng có mấy ngày cố định, cho dù ta cầu xin như nào hắn cũng không ở lại, nhất định phải đến chỗ Yến Tô Hà.
Hẳn là hắn cảm thấy lần trước nói Yến Tô Hà có chút nặng lời, mấy ngày nay đồ ngự ban chảy vào Khôn Trữ cung như nước.
Ta đã được tấn lên Tần vị, nhưng vẫn không thể làm lung lay vị trí Hoàng Hậu của Yến Tô Hà.
Ta biết, Cố Thiên Quân không phải kẻ ngốc ham mê sắc dục.
Hắn thật sự rất tỉnh táo.
Ta chỉ là thứ hắn dùng để tiêu khiển trong lúc buồn chán thôi, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ kỹ ơn cứu mạng của Yến Tô Hà.
……..
“Nương nương, hôm nay trong cung có rất nhiều chuyện kỳ lạ…” Cung nữ ở bên hầu hạ cẩn thận nói.
“Chuyện gì kỳ lạ?”
Nàng ta nuốt nước miếng, thấp giọng nói:
“Nghe nói ban đêm trong cửa viện chúng ta luôn có tiếng nữ nhân khóc ai oán, còn có rất nhiều cung nữ thái giám đều nhìn thấy ban đêm ngoài cung chúng ta có bóng nữ nhân mặc áo trắng bay tới bay lui…”
Nàng ta càng nói càng sợ hãi, đến cuối cùng dường như còn có chút lạnh run.
Nhưng Xuân Loan ở một bên mặt không đổi sắc, hình như không sợ chút nào.
Ta nhíu mày: :"Thần hồn nát thần tính, chắc là bọn chúng nhìn lầm rồi."
Nhưng chuyện kỳ lạ càng ngày càng nhiều.
Thậm chí có một buổi tối, khi ta ra cửa cung nghênh đón Cố Thiên Quân, hai chúng ta đều nhìn thấy một bóng áo trắng bay lướt qua.
Sắc mặt Cố Thiên Quân có chút khó coi, đêm đó không ngủ lại trong cung ta, xoay người trở về Ngự thư phòng.
Đêm đó hắn sốt rất cao, cả đêm không hề thuyên giảm.
Buổi trưa ngày hôm sau, đúng lúc ta đang định dùng thiện, đột nhiên có một đám người từ ngoài xông vào.
Đạo sĩ râu bạc cầm đầu lông mày dựng đứng lên với ta, dùng phất trần chĩa vào người ta nói:
“Yêu nghiệt to gan, dám cả gan mưu hại chân long thiên tử!”
Theo sau ông ta là Cố Thiên Quân vẻ mặt bệnh tật, ông ta nói:
“Hoàng Thượng, đã tìm được yêu nghiệt, trong cung này yêu khí ngợp trời, chỉ sợ chuyện kì quái trong cung mấy ngày nay đều có liên quan đến yêu nghiệt này.”
“Bệnh của Bệ hạ cũng là do bị yêu nghiệt này hút mất tinh khí, chỉ cần chém ch con yêu quái này, bệnh của Bệ hạ nhất định sẽ khỏi!”
Từ đầu đến cuối, ta còn chưa nói một câu nào.
Chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng tươi cười nhếch lên của Yến Tô Hà.
Cố Thiên Quân nhìn ta, vẻ mặt có chút phức tạp:
“Ngươi còn gì muốn nói không?”
Ta cười khổ một tiếng, cúi người hành lễ:
“Thần thiếp không phải yêu nghiệt, cũng chưa bao giờ hại người, lại càng không biết chuyện yêu nghiệt này từ đâu mà đồn đến.”
“Quả thực là vô lý đến tột cùng.”
Yến Tô Hà cười lạnh một tiếng: “Ngươi bộ dáng yêu nghiệt, còn không nhận tội!”
Ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Thiên Quân một cái, một giọt lệ rơi xuống mặt đất, ai oán nói:
“Hoàng Thượng…”
Cố Thiên Quân nhắm mắt:
“Dẫn Dung Tần đi, ngươi chớ trách Trẫm nhẫn tâm, nếu ngươi không phải yêu nghiệt, Trẫm sẽ trả lại trong sạch cho ngươi.”
Sau khi ta bị áp giải đến đại lao mới biết được, hóa ra là gần đây Yến Thừa Uyên vừa đánh trận thắng, đem theo một đạo sĩ cùng trở về, nói là thần tiên sống trên núi Thanh Thành.
Hắn nói thần tiên sống nhìn ra trong hoàng cung có một chỗ yêu khí ngập trời, kết luận chắc chắn có yêu nghiệt đang ẩn náu, ý đồ hấp thụ long khí mưu hại thiên tử.
Bọn họ dụng hình hết mức với ta, mười đầu ngón tay của ta đều bị bấm, sưng phù lên chạm vào nhau khiến toàn tâm đau buốt.
Toàn thân ta bị quất vô số vết máu, sau đó bị Yến Tô Hà sai người dùng nước muối hất lên cho tỉnh.
Nàng ta thực sự rất độc ác, cũng thật sự rất hận ta, hận không thể khiến ta cứ vậy mà ch ở chỗ này.
Chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng bước chân từ cửa.
Ta ngẩng đầu, thấy Yến Tô Hà một thân hoa phục châu ngọc.
Dường như nàng ta rất hài lòng với thảm trạng của ta, cười vui sướng không thôi.
“Đúng là tiện nhân.” Nàng ta khinh miệt nói.
“Bản cung muốn bóp ch ngươi, còn dễ hơn bóp ch một con kiến.”
Ta không nói chuyện.
Nàng ta nhìn bốn phía, khóe miệng nhếch lên, đáy mắt hiện lên một tia cay độc.
“Dung Tần, ngươi dám tranh sủng với bản cung, cũng không nhìn lại xem mình là cái loại hàng thấp hèn gì!”
“Bản cung lại muốn nhìn một chút xem xương ngươi có thể cứng bao nhiêu, có thể chống cự được bao lâu.”
Ta nhìn chằm chằm nàng ta.
Khuôn mặt này, thật sự rất đáng ghét.
Ca ca, đây là nữ nhân mà huynh yêu.
Huynh từng nói bỏ lại tất cả ở Nam Cương rời đi cùng nàng ta.
Nhưng cuối cùng thứ rời đi cùng nàng ta, chỉ có trái tim của huynh.
Nàng ta đi rồi, ta dựa vào cái chiếu đã bị phá nát, nhìn con chuột chạy tới chạy lui trên mặt đất cười lạnh.
Cố Thiên Quân chưa chắc đã tin ta là yêu nghiệt.
Nhưng Yến Thừa Uyên vừa mới đánh trận thắng, hắn biết rõ đối phương xuất đầu vì muội muội cũng không hề phản bác.
Ta biết, ta là thứ bị hắn đem ra đổi lấy sự nguôi giận của huynh muội Yến gia.
Nam nhân, ta giật giật đầu ngón tay bắt đầu đau.
Ca ca nói, nam nhân trên đời này đều bạc bẽo.
Huynh ấy nói đúng.
Rõ ràng khi ở một chỗ với ta….
Trước đây ca ca từng ưu sầu nói với ta:
“Dung Nhi, sau này nếu muội có thể biến thành hình, phải tránh xa nam nhân một chút.”
Lúc đó ta còn là một tiểu hồ ly không hiểu cái gì, chỉ thích nhảy lên đầu gối ca ca, coi nó thành cái ổ của mình mà ngủ.
Người ca ca thật ấm áp.
Đến tận ngày đó huynh ấy bị cư ớp mất trái tim, hơi ấm trên người cũng bị mang theo trái tim kia.
Ta làm ổ trên người huynh ấy một đêm, chỉ mong có thể làm cho huynh ấy ấm lên.
Nhưng người huynh ấy càng ngày càng lạnh, lạnh như một tảng băng.
Ta thật hối hận ngày đó sao ta lại ra ngoài chơi, nếu ta không ra ngoài, có lẽ còn có thể gặp mặt ca ca.
Nhưng sự thật là ngay cả lần cuối cùng gặp mặt huynh ấy ta cũng không thể.
Ta thường nghĩ, nếu ta không ngu ngốc như vậy, nếu ta có thể sớm biến thành hình cùng huynh ấy, huynh ấy sẽ không phải cô độc như thế, sẽ không yêu Yến Tô Hà, sẽ không bị nàng ta hại ch?
Nghĩ đến đây, ta cuộn mình lại một chỗ, tựa như lúc trước cuộn mình nằm trên đầu gối ca ca.
5
Ta bị áp giải vào đại lao, nhưng việc lạ trong cung không những không giảm ngược lại còn tăng lên.
Ban đêm có một thái giám đi qua cầu nhìn xuống dưới cầu có một nữ tử ai oán khóc lóc kể lể, hắn đang muốn đi đến hỏi một chút, kết quả nàng ta quay lại…khuôm mặt toàn là má u thịt thối rữa!
Chỉ có hai hốc mắt trống rỗng đang chảy má u.
Thái giám kia bị hù ch tại chỗ, người thái giám đi cùng hắn cũng sợ tới mức gần như hóa điên, ngã nhào bỏ trốn.
Bệnh của Cố Thiên Quân cũng không khá lên, lại càng thêm nặng, còn mắc thêm chứng đau đầu, ngày ngày nằm triền miên trên giường bệnh.
Đúng lúc này, trụ trì chùa Pháp Hoa xuống núi.
Cố Thiên Quân đón ông tiến cung, hỏi tại sao đã bắt yêu nghiệt lại rồi bệnh của mình vẫn không khỏi.
Trụ trì chùa Pháp Hoa lắc đầu nói:
“Chỗ ở của Dung Tần nương nương bần tăng đã xem qua, vô cùng thanh tĩnh, cũng không có yêu khí.”
“E là Bệ hạ bắt nhầm người rồi, yêu nghiệt trong cung là một người khác.”
Sau đó ông châm một cây hương nến to:
“Đây là hương trừ tà, hương bay về hướng nào, nơi đó có tà yêu.”
Một đám người đi theo khói của hương về hướng đông một hồi lâu, cuối cùng Yến Tô Hà sắc mặt càng ngày càng khó coi đứng ở trước cửa Khôn Trữ cung.
“Ý trụ trì là, bản cung mới là yêu nghiệt?”
“Lừa hói to gan, muội muội ta là mẫu nghi thiên hạ, há lại để cho ngươi có thể nói xấu!”
*Đoạn này Yến Thừa Uyên mắng trụ trì là 秃驴, Meo có tra thì đó là một từ châm biếm dùng để chế giễu nhà sư Phật giáo, từ điển hanzii dịch là lừa hói.
Yến Thừa Uyên rút kiếm tiến đến muốn chém trụ trì, lại đám thái giám bao quanh giữ chặt.
“Bần tăng không có ý này, nhưng Hoàng Hậu nương nương từng gi Thanh Hồ, sợ là oán khí Thanh Hồ quấy phá, phải hóa giải oán khí, nương nương phải đóng cửa một năm không ra ngoài, chép tay một trăm cuốn kinh Phật.”
“Nếu không long thể của Bệ hạ không thể khỏe mạnh.”
Nói đến mức này, Cố Thiên Quân thật sự có hơi tin tưởng.
Chùa Pháp Hoa là chùa đứng đầu thiên hạ, trụ trì chùa Pháp Hoa lại là cao tăng đắc đạo.
Hơn nữa sự thần kỳ của trái tim Thanh Hồ hắn là người rõ hơn ai hết, lấy tim của người ta, có oán khí quấn thân là điều có thể hiểu được.
Yến Tô Hà trợn to mắt:
“Bệ hạ, ta vì người mới mó c lấy tim Thanh Hồ đấy!”
*Meo xin lỗi mọi người giờ Meo mới ghi chú, Meo để bà Hoàng Hậu xưng với Vua là “ta” bởi vì Meo nghĩ bả tự hào mình có ơn với chả, tâm thế ngang bướng, luôn nghĩ dù làm gì cũng được tra nam dung túng nên to gan xưng “ta”
Cố Thiên Quân nhíu mày: “Hoàng Hậu vì Trẫm mà chịu thiệt thòi một lần đi.”
Hắn không để ý đến lời cầu xin của Yến Tô Hà, hạ lệnh cấm túc Hoàng Hậu một năm, chép lại một trăm cuốn kinh Phật.
Ta cũng được hắn đón về.
Đêm đó Cố Thiên Quân liền ở lại trong cung của ta, hắn nhìn ta khắp người toàn vết thương, trong mắt hiện lên một tia đau lòng:
“Nàng chịu khổ rồi.”
Ta ghé vào trong lòng hắn, nhu hòa nói:
“Thần thiếp không khổ, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hoàng Thượng, thần thiếp đều vui vẻ chịu đựng.”
Có lẽ là muốn bồi thường cho ta, Cố Thiên Quân lại một lần nữa thăng vị cho ta, ta trở thành Hiền Phi, một trong bốn phi.
Sau khi Yến Tô Hà biết được tin này tức giận đến mức đập vỡ hết đồ trong cung, nhưng bởi vì oán khí của Thanh Hồ nàng ta đã bị Cố Thiên Quân vứt bỏ.
Sau khi nàng ta bị cấm túc, chuyện lạ trong cung đều biến mất, thân thể Cố Thiên Quân cũng ngày càng tốt lên.
Cố Thiên Quân ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn kiêng kị oán khí của Thanh Hồ, mấy ngày nay chưa từng một lần ghé qua nhìn Yến Tô Hà lấy một cái.
Ta cảm thấy có chút buồn cười.
Trước đây Yến Tô Hà vì Cố Thiên Quân mà liều ch đem tim Thanh Hồ trở về, hiện giờ nó lại trở thành lý do để Cố Thiên Quân vứt bỏ nàng ta.
Đêm đó, một tiểu thái giám đi vào Cẩm Tú cung.
Tay vẫy tay cho tất cả cung nữ thái giám lui xuống, hắn cúi đầu nói:
“Nương nương, lần này đại nhân chúng ta vì nương nương mà ra cả vốn, ngay cả trụ trì chùa Pháp Hoa cũng đã mời đến.”
“Đại nhân chúng ta nhờ ta chuyển lời lại cho nương nương, hy vọng nương nương có thể nhớ kỹ ân tình này, sau này giúp lại đại nhân một chút.”
Ta gật đầu, không có gì là không thể.
Chuyện lần này là Trương Thượng thư đã giúp ta. Ngay từ đầu chuyện bệnh của Cố Thiên Quân là huynh muội Yến thị ra tay.
Đến khi ta mắc vào, là ta cùng Trương Thượng thư tương kế tựu kế.
Ta là người ông ta đưa vào cung, ta ch ông ta trốn cũng không thoát.
Hiện giờ ta không có căn cơ ở kinh thành, có một đồng minh như vậy cũng thật tiện.
Nhưng mới chỉ là cấm túc một năm, còn lâu mới đủ.
Ta muốn cho Yến Tô Hà tự mình nếm thử một chút, đau đớn ta đã từng trải qua.
6
Ta nghĩ Yến Tô Hà sẽ thành thật mà chịu cấm túc.
Lại không nghĩ đến, vào đông Yến Thừa Uyên lại thắng trận, lần này hắn đánh khiến cho người Đột Quyết đại thương nguyên khí, triệt để chạy về thảo nguyên, chỉ sợ trong vòng mười năm tới đây cũng không dám quay lại quấy rầy biên cương.
Cố Thiên Quân mừng rỡ, trước mặt tất cả triều thần hỏi Yến Thừa Uyên muốn được thưởng cái gì.
Quan lại từ cao đến thấp đều nhìn về phía Yến Thừa Uyên, ai nấy đều biết đối với hắn, Cố Thiên Quân không thể phong tước thêm nữa, lần này hỏi hắn chẳng qua chỉ là thăm dò mà thôi.
Nếu hắn đủ thông minh, nên quỳ tạ thánh ân, giao ra binh quyền, lĩnh một chức quan nhàn tản mà dưỡng lão.
Nhưng Yến Thừa Quân thực sự quá kiêu căng, hắn không hiểu Hoàng đế không muốn một Tướng quân ở lâu trong kinh, trong tay còn nắm binh quyền như vậy.
Hắn từng bước tiến lên, tùy tiện chắp tay nói:
“Hoàng Thượng, thần không cầu gì khác, chỉ là đã gần đến cuối năm, muội muội thần một mình trong thâm cung chép kinh thư thật sự rất đáng thương.”
“Xin Hoàng Thượng thả Hoàng Hậu ra.”
Tươi cười trên mặt Cố Thiên Quân từ từ đông cứng lại.
Hắn lập tức đè xuống cơn tức nói:
“Trụ trì nói, trên người Hoàng Hậu có oán khí Thanh Hồ, phải cấm túc một năm mới được.”
Yến Thừa Uyên cũng không chịu buông tha:
“Hoàng Thượng, sao người có thể tin con lừa ngốc kia nói hươu nói vượn? Trước đây Hoàng Hậu nương nương vì người mới đến Nam Cương gi Thanh Hồ, nếu không phải nương nương lấy tim Thanh Hồ, người đã…”
Những lời tình xưa nghĩa cũ này huynh muội Yến gia đã nói không biết bao nhiêu lần.
Ban đầu Cố Thiên Quân còn có thể nhớ nhung, cảm động, nhưng bây giờ chỉ còn lại sự phiền chán.
Hắn mạnh mẽ đứng lên:
“Đủ rồi, người trong thiên hạ này đều là thần dân của Trẫm, đều nên trung thành với Trẫm. Nếu ai cũng tranh công như ngươi, cái ngôi Hoàng đế này của Trẫm còn làm nổi nữa không?”
“Ta thấy Đại Tướng quân đánh giặc mệt nhọc quá độ rồi, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút đi!”
Đây là uyển chuyển cấm túc Yến Thừa Uyên.
Nói thật, làm một Hoàng đế, Cố Thiên Quân đối xử với huynh muội Yến gia thật sự không tồi.
Vì Yến Tô Hà hắn không tuyển tú ba năm, còn cho Yến Thừa Uyên làm Đại Tướng quân ngang với quan nhất phẩm, lại phong thưởng cả tước vị.
Nhưng huynh muội Yến gia dường như vẫn coi hắn là huynh đệ khi xưa, còn không suy nghĩ cẩn thận, giờ đây Cố Thiên Quân đã là Hoàng đế nắm trong tay thiên hạ.
…..
Yến Thừa Uyên thắng trận, dân chúng toàn thành đều ca tụng hắn.
Đương nhiên sau khi biết được hắn bị giam lỏng, thậm chí còn soạn ra một bài ca dao bất bình thay hắn, đại ý chính là Hoàng đế qua cầu rút ván, được chim quên ná, đặng cá quên nơm.
Đại bản doanh của Yến Thừa Uyên ở Hà Nam, khi dân chúng canh tác đã đào lên được một pho tượng đá lớn ở trong đất vườn.
Mặt trên viết tám chữ to:
[Tiềm long ở uyên, thuận gió dựng lên.]
*uyên ở đây vừa có nghĩa là vực thẳm, lại vừa trùng với tên Yến Thừa Uyên.
Vừa hay tương ứng với tên của Yến Thừa Uyên.
Thậm chí còn bắt đầu nghe dân gian đồn thổi, nói Yến Thừa Uyên có một trái tim thất khiếu lung linh, chính là Long thần hạ phàm đến để giúp đỡ xã tắc.
Buổi tối sau khi thân thiết với Cố Thiên Quân xong, trong lúc nói chuyện tán gẫu với hắn ta vô tình nói:
“Nghe nói Hoàng Thượng cấm túc Đại Tướng quân?”
Hắn nghịch tóc ta:
“Tin tức của nàng cũng thật nhanh nhạy.”
Ta nở nụ cười: “Sao tin tức của thần thiếp có thể nhanh nhạy được? Bên ngoài đã đồn ầm lên, đầu đường cuối ngõ nơi nơi đều truyền tai nhau bài ca dao nói về Đại Tướng quân đấy.”
“Đại Tướng quân thật là lợi hại, nghe nói lần thắng trận này trăm năm khó gặp, bảo vệ được ít nhất cũng phải mấy trăm họ.”
“Nghe nói hiện giờ bên ngoài không cung phụng thần phật, mà lại cung phụng Đại Tướng quân, nói hắn là Long thần hạ phàm, bách tà bất xâm đó.”
Cố Thiên Quân mặt không đổi sắc, trong ánh mắt đã nổi lên chút sắc lạnh:
“Ồ? Ngay cả nàng ở trong thâm cung lâu như vậy còn nghe được, xem ra danh tiếng của Đại Tướng quân ở dân gian thật sự rất cao.”
Ta làm bộ như không biết lời hắn nói có ý gì, rúc vào trong lòng hắn:
“Đúng vậy, gần đây rất nhiều người tìm đến thần thiếp cầu xin, để thần thiếp nói với Hoàng Thượng thả Đại Tướng quân ra.”
“Thần thiếp không hiểu mấy chuyện đó, không phải đều nghe theo ý Hoàng Thượng sao!”
Cố Thiên Quân cảm thấy rất vừa ý với sự ngu dốt của ta, kiên nhẫn gợi mở:
“Rất nhiều người sao?”
“Công bộ Liễu Thị lang, Lại bộ La Thượng thư, Hàn Đô úy,...”
Ta đếm trên đầu ngón tay, đem danh sách Trương Thượng thư đã đưa cho ta lần lượt đọc từ đầu đến cuối.
“À, đúng rồi, còn có…”
Ta cười nói ra cái tên cuối cùng: “Thống lĩnh cấm quân, Vương Thống lĩnh cũng tới đó, còn đem tới một pho tượng san hô đỏ, Hoàng Thượng muốn xem không?”
Thống lĩnh cấm quân, tưởng chừng như một phần nhỏ.
Nhưng thật ra là người nắm giữ an nguy của tất cả người trong cả hoàng thành.
Cuối cùng Cố Thiên Quân không thể duy trì tươi cười được nữa, trong mắt kết thành sương lạnh:
“Không cần, nếu nàng thích thì giữ lại mà ngắm.”
“Nhưng sau này nếu lại có ai đến tặng đồ cho nàng, đều phải nói với Trẫm một tiếng.”
Ta gật đầu, cười đến khờ dại đơn thuần:
“Dạ, Bệ hạ.”