Chương 44 - Nương Tử Hoà Ly

Ta cũng không thể làm chủ hắn, dù sao đây cũng là chuyện giữa tỷ đệ bọn họ.

 

Quả nhiên, Nhị Lang chậm rãi nói: "Ta công việc bận rộn, bất chấp chiếu cố trong nhà.”

 

Thái mẫu đã lên xe ngựa, cách rèm vải, làm như nhìn thấy Phong Nương, đột nhiên run rẩy gọi một tiếng - -

 

“Đại nha.”

 

Nhị Lang thần sắc giật mình, ta kéo kéo ống tay áo hắn: "Ta không bận, ta có thể chiếu cố trong nhà.”

 

Hắn cúi đầu nhìn ta một cái, trong mắt đều là ý cười: "Được.”

 

Trên đường hồi kinh ta vẫn luôn nghĩ, tú tài từ khi vào kinh đi thi, phảng phất như mất tích, nửa điểm tin tức cũng không có.

 

Hỏi Bùi Nhị Lang, hắn lại cười khẽ một tiếng: "Sẽ gặp lại.”

 

Thẳng đến khi ở trong kinh gặp được tú tài bị bảng bắt rể, đã thành lễ bộ thị lang con rể, ta mới ngẩn ngơ.

 

Nghe nói, người mai mối kia vẫn là Bùi tướng quân bảo vệ.

 

Tú tài hai mắt đỏ bừng, nhìn ta môi ngập ngừng, lại cái gì cũng không nói.

 

Hắn có lẽ là cho rằng ta oán hận hắn.

 

Thật tình không biết ta oán chính là Bùi Nhị Lang.

 

Đêm đó, ta đấm hắn một cái lại một cái: "Ngươi làm sao, làm loại chuyện này.”

 

Hắn nắm cằm ta, thở dốc nói: "Chuyên tâm một chút, không được nghĩ đến nam nhân khác, cho dù là ta làm, hắn nếu không có cái tâm kia, ai còn có thể ấn đầu hắn vào động phòng."

 

……

 

Tú tài thành thân, Ngô quả phụ lúc trước dứt khoát kiên quyết muốn lên kinh cũng thành thân, trong bụng cũng có thêm một đứa bé, Hàn tiểu tướng cả ngày bận trước bận sau đi theo hầu hạ.

 

Đối với việc này Tiểu Đào còn có chút u oán: [Đây không phải là điều ta muốn thấy.]

 

Ta cũng đến kinh thành thành thân.

 

Thái tử làm bảo lãnh, hoàng hậu chỉ hôn.

 

Đương kim hoàng hậu, không phải nói ta lớn lên cực kỳ giống tiểu muội đã qua đời của nàng, nhất kiến như cố, lau vài giọt nước mắt, liền thu ta vì nghĩa muội, còn sửa lại họ nhà mẹ đẻ của nàng, gọi Thiệu Ngọc.

 

Từ đó về sau, cái tên Tiết Ngọc kia, chỉ tồn tại ở huyện Vân An quận Biện Châu xa xôi.

 

Quan to nhị phẩm trong kinh, tướng quân Võ Vệ Bùi Ý, hạ triều họa mi cho thê tử, trong ánh mắt nghiêm trang, phảng phất cất giấu toàn bộ cảnh xuân dạt dào.

 

Ta cũng không biết bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, bật thốt lên: "Chàng là cố ý.”

 

“Ừm?”

 

Hắn nâng cằm ta lên, nhìn ta chăm chú, nhếch khóe môi: "Phu nhân có ý gì?"

 

“Chàng đã sớm theo dõi ta.”

 

“Đúng.”

 

"Bắt đầu tính toán ta từ khi nào?"

 

“Ngoan, buổi tối nói cho nàng biết.”

 

Ngoài cửa sổ ngọc lan nở rất tốt, thanh bạch phiến phiến, mùi thơm ngát thu hút người.

 

Ta dùng sức đấm hắn, hắn cầm ngược tay ta, cười nhẹ một tiếng: "Khí lực càng lúc càng lớn, rất tốt.”