Chương 30 - Nương Tử Hoà Ly
“Ai dám nói lung tung?”
“A, thanh quan khó cắt đứt việc nhà, nghị luận vốn là nói cái gì cũng có, tùy các nàng nói đi, ta cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào.”
Ta không thèm để ý mà khoát tay áo, Bùi Nhị Lang ánh mắt lập tức dừng ở trên người ta, lại dời đi, nói: "Gặp như vậy việc khó, vì sao không viết thư nói cho ta biết?"
“Nói cái này làm gì, thật không có ý nghĩa, nhị thúc ở trong quân cũng không dễ dàng gì, ta nhìn Hàn tiểu tướng bọn họ tiêu xài, cũng không ít bạc, nhị thúc đem tiền đều gửi về nhà, nghĩ đến khi đó cũng rất túng quẫn.”
“Không có, ta không tiêu nhiều như bọn họ.”
Một câu thôi, ta náo loạn mặt đỏ.
Bởi vì thật trùng hợp, hai ngày trước ta ở thị trấn mua thức ăn thấy được đám người Hàn tiểu tướng, thấy bọn họ đi tới ngõ Sư Tử, còn tưởng rằng là tới tìm Bùi nhị thúc.
Kết quả sau khi trở về không thấy người trong cửa hàng, ta còn cố ý hỏi hắn.
Lúc ấy hắn nhìn ta một cái, nhẹ nhàng nói: "Không tới tìm ta.”
“Vậy bọn họ đi đâu rồi? Ta nhìn bọn họ đi vào ngõ Sư Tử.”
“Không cần quan tâm, kệ bọn họ đi.”
“Vậy sao được, đã tới ngõ Sư Tử, chúng ta nhất định phải chiêu đãi, đồ ăn ta đều mua, nhị thúc biết bọn họ ở đâu thì đi gọi một tiếng đi.”
“Không gọi.”
“Ừm? Bọn họ ở đâu, ta đi gọi.”
Ta nghiêm túc hỏi hắn, hắn nhướng mày nhìn ta, đôi mắt đen kịt, sau đó nhếch khóe miệng, như cười như không: "Tần Lâu.”
Cầu Đông ngõ Sư Tử, thanh lâu nổi tiếng nhất là Tần Lâu.
Mặt ta lập tức đỏ lên, không nói nữa, xoay người rời đi.
Thời gian Bùi Nhị Lang về nhà, kỳ thật ta sống rất thoải mái.
Bởi vì hắn rèn luyện thân thể buổi sáng mỗi ngày, dậy sớm hơn ta.
Trời còn chưa sáng, đợi ta đến hậu viện, hắn cũng đã đem đậu mài thành tương lọc kỹ.
Thấy ta còn có thể hỏi một câu: "Sao không ngủ thêm một lát.”
Cho dù hắn trước kia là đứa nhỏ bán đậu hoa trong nhà, bây giờ đã thành quan kinh thành, sao có thể lại đến làm loại việc nặng này.
Vì thế ta hết sức ngượng ngùng, nghĩ lần sau nhất định phải dậy sớm hơn, làm xong việc trước hắn.
Kết quả giờ Dần ta liền vội vàng đứng lên, còn chưa tới hậu viện, ở cầu thang nhìn thấy hắn chỉ mặc một bộ đơn y, trong viện luyện kiếm, mồ hôi thấm đẫm quần áo.
Đợi luyện xong, dùng khăn lau mồ hôi, liền bắt đầu cuốn tay áo mài tương.
Lưng thẳng vai rộng, giống như eo ong, dưới quần áo mỏng manh, thân hình rắn chắc cường tráng, cánh tay nhỏ tráng kiện......
Đây, thật sự không phải là điều mà một góa phụ nên nhìn thấy.
Ta xấu hổ quay về phòng.
……
Ngày thứ mười Bùi Nhị Lang về nhà, cô tỷ Bùi Mai tới cửa hàng đậu hoa.
Thiếu phụ nhân từ trên xe ngựa đi xuống, mặc một bộ bối tử màu hà, lông mày thiêu thân quét nhẹ, trang điểm mỏng, chậm rãi đi tới, dáng người tinh tế.
Vừa thấy Bùi Nhị, nàng liền đỏ mắt gọi một tiếng: [Nhị Lang.]
Ngược lại là hiếm lạ, Chu Lý trưởng gia đại công tử, lần này cũng đi theo.
Chu công tử thân hình cao gầy, xương gò má nhô ra, ánh mắt tối tăm, lộ ra tinh quang.
Hai vợ chồng ngồi trong cửa hàng, một người khóc sướt mướt lấy khăn lau nước mắt, một người bưng giá ngồi thẳng tắp.
Từ khi vào cửa, Chu công tử liền không mở miệng nói chuyện, xem bộ dáng kia còn đang chờ Bùi Nhị Lang tới thăm hỏi người làm tỷ phu này.
Đáng tiếc quan kinh ngồi đối diện bọn họ, tựa hồ không phải người tuân thủ lễ tiết như vậy.