Chương 28 - Nương Tử Hoà Ly
Tóc màu như mực, đuôi lông mày như núi xa, đôi mắt dưới lông mi dài ẩn chứa thâm trầm cùng áp lực, cất giấu tâm sự không muốn người khác biết.
Hắn hơi mím môi, ta mới vừa rồi còn nhớ rõ kích thước đầu óc trống rỗng, trong lòng run rẩy, luôn cảm giác mình tựa hồ bỏ lỡ cái gì.
Bốn mắt nhìn nhau, ta vẻ mặt mờ mịt cùng luống cuống.
Thanh âm hắn có chút khàn, lại nói: "Vai lưng còn chưa đo.”
Phục hồi tinh thần lại, ta phát giác tay mình có chút run rẩy, sau lưng mơ hồ ra mồ hôi.
Vừa rồi ánh mắt của hắn, cùng Bùi nhị thúc ngày thường lại có chút khác nhau.
Sắc bén đến cực điểm, giống như sói trong đêm tối, hiện ra u quang mơ hồ.
Quả thật là Bùi tướng quân thủ đoạn tàn nhẫn, giết người như ngóe trên chiến trường, tùy tiện một ánh mắt cũng có thể làm cho lòng người run sợ.
Ta có chút sợ hắn.
Bình phục lại tâm tư, khi đo vai đo lưng cho hắn, ta liền tìm đề tài nói chuyện phiếm với hắn, để tránh không khí quá mức quái dị.
"Nhị thúc, ngươi cùng Hàn tiểu tướng bọn họ trở về ngày đó, nói thư là chuyện gì xảy ra, cái gì gọi là nếu không có phong thư kia còn không biết có hay không mệnh đến Biện Châu quận ăn đậu hoa đâu này?"
Bùi Nhị Lang trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Lúc chúng ta thiết kế đánh hạ huyện Vũ Tỳ, phái một đội nhân mã đi đường vòng Hồn Hà, lúc ấy trời đông giá rét, tuyết rơi mấy ngày, không nghĩ tới nửa đường gặp phải rất nhiều nhân mã của người Thiết Lặc hạ doanh, địch nhiều ta ít, đánh nhau phần thắng rất nhỏ, hơn nữa chậm trễ chuyện quan trọng, cho nên ta mang theo bọn họ trốn tới Lộc Sơn."
"Người Thiết Lặc hạ trại ba ngày, chúng ta liền ở Lộc Sơn đông lạnh ba ngày, quá lạnh, đêm đầu tiên chết mười mấy người, ngày hôm sau mấy trăm người, ngày thứ ba ta nói với bọn họ, Bùi gia chúng ta ở huyện Vân An quận Biện Châu mở cửa hàng đậu hoa, nếu như bọn họ sống sót, ngày sau ta dẫn bọn họ đi ăn đậu hoa cùng canh gà tạp."
"Bọn họ không tin, nói giáo úy gạt người, ta trên người vừa vặn có ngươi gửi tới thư, cho nên liền lấy ra đọc cho bọn họ nghe, bọn họ liền toàn tin."
"Trong nhà hết thảy mạnh khỏe, thái mẫu khẩu vị không tệ, chỉ có Tiểu Đào đọc sách không tập trung, trong cửa hàng đậu hoa càng làm càng tốt, hàng xóm đều nói có năm đó Bùi đại bá tay nghề, chúng ta bây giờ còn bán gà tạp canh, mười lăm văn một chén, bên trong có bột, có thể ngâm bánh, mùa đông ăn một chén rất ấm áp, đợi nhị thúc trở về, có thể hảo hảo mà nếm thử, mong bình an trở về nhà."
Bùi Nhị Lang một chữ không sai đọc nội dung trên thư, dưới ánh đèn vàng nhạt, khuôn mặt hắn nhu hòa, nhưng hình như có vẻ đau đớn, thanh âm rất chậm, rất nhẹ, cuối cùng cười nhẹ một tiếng.
Ta đột nhiên cảm giác có chút chua xót, không khỏi nắm tay, nói với hắn: "Nhị thúc, hành quân đánh giặc khó tránh khỏi gặp phải các loại tình huống đột phát, không có biện pháp.”
“Không, có biện pháp.”
Bùi Nhị Lang nhìn ta, đôi mắt sâu kín: "Chúng ta có ngựa, đem ngựa làm thịt nằm trong bụng ngựa, hoặc là uống mấy chén máu ngựa, đều không đến mức chết nhiều người như vậy."
Nhưng một khi làm như vậy, tất phải làm chậm trễ quân lệnh, chém giết chiến mã càng là tội, cho nên ta ở trong quân lệnh cùng trách nhiệm, lựa chọn bỏ qua bọn nó.
"Đây không phải lỗi của ngươi, dưới tình huống như vậy, không ai biết lựa chọn nào là chính xác, chém giết một con ngựa dễ dàng, mở đầu, các ngươi cũng chưa chắc đều có thể sống sót, Nhị thúc, ta tin mỗi một lựa chọn ngươi đưa ra đều là suy nghĩ cặn kẽ qua."