Chương 18 - Nương Tử Hoà Ly
Cầu thang ở một góc hậu viện, phòng lầu hai ánh sáng tốt, cửa sổ đối diện ngõ Sư Tử, cũng có thể nhìn thấy tiếng ồn ào gần cầu Châu.
Trước khi A Hương đề nghị mở cửa hàng, ta vốn định mở sạp hàng.
Nhưng nếu có lựa chọn tốt hơn, ai lại nguyện ý mỗi ngày đi tới đi lui bốn mươi dặm đường, đẩy xe đến thị trấn bày sạp.
Mặc dù trong tay ta có chút tiền, thuê nổi xe lừa, đi sớm về tối bận rộn, đem thái mẫu cùng Tiểu Đào để trong nhà, khó tránh không thể chăm sóc họ tốt được.
Bây giờ thì tốt rồi, tất cả chúng ta đều có thể chuyển đến cửa hàng ở thị trấn.
Mở cửa hàng này, gần như đã tiêu hết tiền hồi môn của A Hương.
Ta ngay từ đầu có chút thấp thỏm, sợ thua thiệt vốn, A Hương ngược lại không sợ, nàng rất lạnh nhạt nói: "Sợ cái gì, cha ta đều nói hương vị cùng trước kia không kém bao nhiêu, Bùi gia đậu hoa, còn sợ bán không được?"
Cô ấy nói đúng, hai năm sau, chúng ta liền thu hồi toàn bộ tiền vốn.
Cửa hàng chỉ bán vào buổi sáng, vì vừa đến thời gian trưa, tất cả đều bán sạch.
Trong tiệm ngồi không yên, ở bên đường còn bày mấy cái bàn, mỗi ngày không còn chỗ ngồi.
Bởi vì Triệu đại thúc, đối với hành vi chúng ta đem sinh ý làm được trên đường, nha môn những bộ khoái tuần phố kia cũng mở một mắt nhắm hai mắt.
Bận không kịp thở, bất đắc dĩ ngay cả A Hương cũng phải khập khiễng tới giúp thu dọn.
Triệu đại thúc lo lắng nữ nhi bị khi dễ, không có việc gì liền mặc quan phục nha dịch đi lại ở ngõ Sư Tử.
Bùi Tiểu Đào đi theo chúng ta bận rộn, thái mẫu không có việc gì liền ngồi ở cửa tiệm run rẩy phơi nắng, gặp người liền hỏi - -
“Ăn chưa?”
Cửa hàng khai trương bán đến năm thứ hai, ta liền tìm trường tư thục, đưa Bùi Tiểu Đào đi học.
Năm thứ ba, không tính chi phí chi tiêu hằng ngày, ta còn tiết kiệm được năm mươi lượng bạc.
Không ai tin, một cửa hàng đậu hoa không lớn, lại kiếm tiền được như vậy.
Trên thực tế rất lâu trước đây, ta liền viết thư nói cho Bùi nhị thúc, bảo hắn không cần gửi tiền tới.
Đảo mắt đã là ba năm, ba năm này, chúng ta vẫn luôn có thư từ qua lại.
Ban đầu là ta nói cho hắn biết cửa hàng bắt đầu lợi nhuận, hắn ở trong quân cũng cần chi tiêu, chớ làm khổ chính mình.
Thư gửi đi hắn không hồi âm, cũng không gửi tiền nữa.
Bùi Nhị Lang chính là tính tình như vậy, sự xa cách của hắn là khắc ở trong xương cốt.
Lúc ta bận rộn làm ăn, cũng không có tâm tư gì khác, cho đến khi vị quân sai bưu dịch đưa thư kia vội vàng đi ngang qua cửa hàng đậu hoa, thấy ta thuận tiện hỏi một câu: "Tiết nương tử, nàng có muốn gửi khinh nhờn áo lông bảo vệ đầu gối các loại quần áo chống lạnh hay không, bên kia sắp chiến tranh, rất lạnh, hai ngày nữa chúng ta sẽ gửi đi, nếu muốn gửi thì nhanh đưa đi.”