Chương 15 - Nương Tử Hoà Ly
Đậu sống giá cả bày ở chỗ này, bán rẻ không kiếm được tiền, hai mươi văn tiền một chén thì ăn phải đủ ngon, đủ đặc biệt, đây mới là nguyên nhân Bùi gia cửa hàng năm đó làm ăn phát đạt.
Xuất trận chưa đánh thân đã chết trước, nhưng ta không từ bỏ.
Ngày hôm sau, ta mang theo Tiểu Đào đi Chu gia thôn Tây Pha.
Nếu nói huyện Vân An còn có người biết phương pháp đậu hoa của Bùi gia, người này nhất định là Bùi Mai.
Kết quả không nghĩ tới chính là, chúng ta đến liền bị từ chối, ngay cả Bùi Mai cũng không gặp được.
Đối với việc này Tiểu Đào tức giận bất bình: "Nhỏ mọn! keo kiệt! Không phải cầm bánh của tỷ ấy mấy lần sao!”
“Ta không phải nói không cho phép lại đến sao, muội lại tới nhà bọn họ lấy bánh ngọt?"
“Ừ, đến rồi, vừa ăn vừa lấy, lần cuối cùng còn bị mẹ chồng nhìn thấy, tẩu không thấy sắc mặt mẹ chồng khó coi bao nhiêu, muội còn rất hiểu chuyện hỏi bà ta có phải có bệnh hay không.”
「……」
Bởi vì hành vi ác liệt của Bùi Tiểu Đào, Bùi Mai không lộ diện, chỉ phái một nha hoàn mắt mọc ở đỉnh đầu, đi ra chán ghét nhìn chúng ta - -
"Không cần lại giống khối thuốc dán da chó giống nhau dính lấy bà nội nhà chúng ta, bà nội chúng ta nói, cái kia phương pháp gì bà không biết, cho dù biết cũng sẽ không nói cho một người ngoài, ai cùng các ngươi hợp tác buôn bán, thật hi hữu, cười chết người, biết bà nội chúng ta thân phận gì?”
Nha hoàn vừa dứt lời, Bùi Tiểu Đào vẻ mặt khẩn trương: "Ai chết?”
“Cái gì ai chết? Ngươi nói bậy cái gì? "Nha hoàn khí thế hung hăng.
“Không phái ngươi nói cười chết người sao? Tỷ tỷ của ta ở nhà này ta không được hỏi một chút, còn nữa, ngươi không nên dùng lỗ mũi trừng ta!”
Bùi Tiểu Đào chỉ vào mũi cô, khí thế còn hung dữ hơn cả cô.
Ta liền cầm sau cổ áo của nàng đem nàng kéo đi, nàng còn tỏ vẻ lão đại đây không vui hướng nha hoàn kia hô: "Mũi ngươi hình như lệch rồi, nhớ rõ tìm đại phu xem một chút, vốn là rất xấu..."
Ý nghĩ làm ăn của ta tạm thời gác lại, tinh thần cũng sa sút từng ngày.
Thẳng đến hôm nay khuê nữ của Triệu đại thúc A Hương tới Bùi gia.
Nàng là từ thị trấn ngồi xe lừa tới, còn mang theo cho chúng ta bánh vừng của Ngũ Hương Trai.
Ta có chút kinh ngạc, bởi vì nàng hành động bất tiện, là một người què.
A Hương là một cô nương mi thanh mục tú, tính tình có chút im lặng, ngày đó đến nhà Triệu đại thúc trả tiền, ta mặc dù đã gặp qua nàng, nhưng cũng chỉ là gật đầu xã giao, cũng không nói lời nào.