Chương 2 - Nương của ta là Hoàng thượng - Nương Của Ta Là Hoàng Thượng
Chương 04
Vào một đêm yên ả, ta nằm thẳng cẳng trên giường nghe Hách Liên Ngọc đọc [Đạo đức kinh] cho ta.
Ta lắm mồm nói một câu: "Lúc còn bé, ngày nào nương của ta cũng đều kể chuyện cho ta nghe để dỗ ta ngủ". Thế là Hách Liên Ngọc mắt sáng lên, lục ra quyển sách cũ của hắn rồi đọc cho ta nghe. Chưa được mấy câu thì hai mi mắt của ta đã bắt đầu díp lại.
Có lẽ do đây là lần đầu tiên Hách Liên Ngọc làm mẫu thân, không có kinh nghiệm nên trong lúc đọc còn thỉnh thoảng hỏi lại ta: "Chấp đại tượng, thiên hạ vãng. Vãng nhi bất hại, an bình thái.* Câu này có nghĩa là gì?"
(Câu này trong Đạo đức kinh có nghĩa là: Thánh nhân làm gương lớn, cho thiên hạ theo. Học theo không hại, lại an ổn, thanh bình. Chữ “tượng” ngoài có nghĩa là ‘con voi’ thì có một nghĩa khác là phép tắc, lễ nghĩa. Nhưng bà nữ chính ở đây lại chỉ hiểu theo nghĩa “đại tượng” là ‘con voi lớn’)
Ta mở to đôi mắt trong veo, ngu ngơ đáp: "Nếu ôm lấy con voi lớn, đi du ngoạn khắp thiên hạ, thường sợ hãi thì thiên hạ sẽ thái bình rồi."
Hách Liên Ngọc hít một hơi thật sâu: "Là cô coi thường ngươi rồi."
Hắn lật mạnh mấy trang sách, chỉ vào câu "Thiên hạ hữu đạo, khước tẩu mã dĩ phẩn. Thiên hạ vô đạo, nhung mã sinh vu giao**", hỏi ta: "Còn câu này?"
(** Câu này trong Đạo đức kinh có nghĩa: Thiên hạ có Đạo, thì ngựa dùng vào việc vun phân ruộng. Thiên hạ không Đạo, ngựa chiến sinh ngoài thành. Diễn giải: Khi nào thì gọi là nước có Đạo? Nước có Đạo là khi trên dưới giữ đúng bổn phận mình, vua ra vua, tôi ra tôi, cha ra cha, con ra con; ai nấy đều lo tu tâm, ăn ở cho xứng đáng với danh nghĩa con người, yêu kính đồng loại, biết trọng nghĩa, khinh tài. Đó là thời đại hòa, đại thuận. Thời ấy, không còn ai muốn cất giữ những dụng cụ chiến tranh, nên ngựa chiến cũng hóa thành vô dụng. Thế nào là một nước vô Đạo? Một nước vô Đạo là một nước đã mất cương thường, trên chẳng ra trên, dưới chẳng ra dưới, ai ai cũng chỉ vụ danh, vụ lợi mà khinh nhân nghĩa. Người người khi trá lẫn nhau, bóc lột lẫn nhau, chia rẽ nhau. Trong thì cương thường đổ nát, ngoài thì không giữ được hòa hiếu với lân bang, vì thế nên sinh ra chinh chiến. - sưu tầm).
Ta buồn ngủ tới mức gần như không nhìn thấy rõ chữ, chỉ ngẩn ngẩn ngơ ngơ mà đáp: "Có đường thì lại bị phân ngựa lấp kín. Không có đường thì mang ngựa đi chinh chiến ở biên cương."
Hách Liên Ngọc cả kinh đến mức sách ở trên tay rơi mất từ lúc nào cũng không biết, hắn tự nhủ: "Trời đất ơi! Lẽ nào nàng ta thật sự bị thiểu năng?"
Ta đã nhắm mắt lại ngủ an ổn rồi nhưng lại Hách Liên Ngọc đập bàn đánh thức. Hắn bị ta kích thích đến mức không ngồi yên được, đi qua đi lại trong phòng, sau đó xông tới đánh thức ta dậy.
"Chưa được ngủ! Ngươi mới tí tuổi sao lại ngủ say sưa như thế chứ? Trước tiên đọc hết cuốn [Đạo đức kinh] kia một lần đi, sau đó cô sẽ giảng lại cho ngươi nghe!"
Hách Liên Ngọc quả đúng giống hệt nương của ta, lảm nhảm nhiều quá, ai mà nghe hắn lảm nhảm được hắn cơ chứ?
Bắt ta đọc sách đến tận nửa đêm, Hách Liên Ngọc mới nhớ tới nhiệm vụ tối nay của hắn là dỗ ta ngủ.
Hắn ngượng ngùng hỏi: "Đường Tiểu Khê, trước đây nương ngươi kể chuyện cho ngươi nghe là lấy sách nào kể vậy?"
Ta lập tức bật dậy, lôi cuốn sách [Góa phụ ngây thơ và thư sinh lanh lợi] từ dưới gối ra rồi dúi vào tay của Hách Liên Ngọc.
Hắn cứng đơ người, quyển sách cầm trên tay cứ như một củ khoai lang nóng: "Cái cái cái... Đọc cái này thì còn ra thể thống gì nữa!"
Ta sốt ruột giục hắn: "Đọc nhanh lên! Nương của ta thì phải đọc sách cho ta nghe!"
Hách Liên Ngọc chỉ có thể cà lăm mà bắt đầu đọc, nội dung bên trong khiến hắn toát cả mồ hôi hột.
Bọn ta lúc này vô thức lại dổi chỗ rất nhịp nhàng, ta tuy nhắm mắt nhưng tinh thần lại rất sảng khoái, trong khi đó Hách Liên Ngọc càng đọc thì giọng càng nhỏ lại, cuối cùng còn ngáp ngủ.
Có lẽ hắn thấy ta nhắm mắt nên tưởng rằng ta đã ngủ, hắn liền đứng lên chuẩn bị đi thì ta lại mở bừng mắt: "Sao lại không đọc nữa?"
Hách Liên Ngọc giật bắn mình, không thể không ngồi xuống tiếp tục đọc truyện.
Tiếng đọc truyện yếu ớt và máy móc lại vang lên.
Sáng hôm sau, Hách Liên Ngọc uể oải lâm triều với đôi mắt đỏ ngầu.
Thấy thái giám chau mày nghi hoặc, Hách Liên Ngọc vô thức nói: "Cô lại... Hừ, tối qua cô mất ngủ, nên thức hơi khuya một chút."
"Có cần nô tài đi gọi công chúa Ngọc Tích thức dậy không?"
Ta nghe thấy tiếng thét chói tai của Hách Liên Ngọc ngoài cửa điện: "Ngươi điên rồi à? Vất vả lắm cô mới dỗ nàng ta ngủ được đấy! Truyền lệnh của ta, nếu ai đánh thức công chúa Ngọc Tích thì cô sẽ tru di cửu tộc hắn!"
Ta ngáp một cái, trở mình ngủ tiếp.
Chương 05
Hách Liên Ngọc bãi triều trở về thì ta vẫn đang mơ gặp Chu Công. Mãi cho tới lúc có một thái giám chạy vào tẩm điện thông báo: "Điện hạ! Diệp tiểu thư cầu kiến!"
Ta bỗng choàng tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên chính là tìm nương.
Hách Liên Ngọc ngồi ngay ngắn ở một bên lặng lẽ phê tấu chương, khoảnh khắc hắn thấy ta mở mắt, ta dường như có thể thấy nỗi khiếp đảm phải thức đêm trào dâng trong mắt hắn.
Một tiếng "răng rắc" vang lên, Hách Liên Ngọc đột nhiên bẻ gãy bút lông: "Tự tiện xông vào, lôi hắn xuống, chém!"
Ta lập tức ngồi dậy, nói: "Đừng mà! Nương của ta rất dịu dàng, gà cũng không dám giết!"
Hách Liên Ngọc do dự một chút rồi nói: "Nhưng mà cô... giết gà của hắn ta rồi..."
Ta nghĩ mãi mới hiểu ra được, chật vật nói: "Ta vẫn còn nhỏ quá! Ta không hiểu ngươi đang nói gì hết!"
Hách Liên Ngọc liếc nhìn quyển sách [Nữ đế bá đạo và kiều phu chạy lạc của nàng] đang kẹp dưới gối kia. Ta lại vội vàng mặc y phục chỉnh tề, thúc giục hắn: "Chẳng phải là Diệp tiểu thư nào đó tìm ngươi sao? Đừng để người ta phải chờ lâu."
Dù sao ta cũng rất tò mò, cả kinh thành này không ai không biết Hách Liên Ngọc ngàn tàng kiêu ngạo, sao lại còn có nữ nhi chủ động tới tìm hắn nhỉ?
Nữ tử yêu kiều thướt tha đang đứng ngoài đại sảnh, nàng thấy Hách Liên Ngọc đích thân ra đón liền nở nụ cười mừng rỡ. Đến khi thấy ta lẽo đẽo đi theo sau hắn như gà con theo mẹ thì nụ cười đó lập tức cứng ngắc.
"Điện hạ, nàng ta là ai thế?"
"Nương, nàng ta là ai thế?"
Hách Liên Ngọc đáp: "Nàng ta là Diệp Lâm Lang, con gái của Diệp Thái phó, là Thái tử phi tương lai mà phụ hoàng đã chọn cho cô. Lâm Lang, đây là công chúa Ngọc Tích do đích thân bệ hạ thân phong, nàng coi nàng ấy như cháu gái của mình là được."
Sau đó hắn đẩy nhẹ ta một cái. Ta bị đùn đẩy, liền ngượng ngùng tiến lên trước hai bước, theo bản năng mở miệng nói: "Chào Diệp di!"
Sắc mặt của Diệp Lâm Lang thay đổi mấy lần, nàng ta cũng kinh ngạc trước mối quan hệ dây mơ rễ má của bọn ta, hoảng loạn đáp: "Tiểu Khê lại cao thêm rồi, lúc con còn bé ta còn từng bế con nữa đó!"
Theo ta được biết thì con gái Diệp Thái phó lớn hơn ta một tuổi, lúc còn bé bọn ta đã từng chơi chung với nhau. Nếu như ôm lấy ngón tay của ta mà cũng được tính là bế thì đúng thật là nàng ta đã từng bế ta đấy.
Mười năm không gặp, không ngờ thân phận bọn ta đều thay đổi cả rồi.
Hách Liên Ngọc hỏi: "Nàng tới tìm cô có chuyện gì?"
Diệp Lâm Lang hoàn hồn lại, nói: "Ngày mai nhà ta có mở tiệc ngắm hoa, mời điện hạ ghé tới thưởng thức."
Hách Liên Ngọc thả lỏng hơn hẳn, hắn nói: "Cô bận rồi, nàng dắt Tiểu Khê tới chơi đi, nhớ trông chừng nàng ấy cho tốt, đừng cho nàng ấy ăn đồ gì lung tung."
Diệp Lâm Lang mấp máy khóe môi, dường như muốn nói "Chàng coi nhà của ta là nhà trẻ đó à?", nhưng rồi cũng nhịn xuống.
Sau khi nàng ta rời đi, ta liền rơi vào trầm tư.
Ta nhớ lúc còn bé Diệp Lâm Lang là đầu gấu nhất phố của bọn ta, cánh tay nàng ta còn to lớn, thô kệch hơn cả chân của ta, tính tình mạnh bạo, hành vi điên rồ, còn cướp cá khô của ta suốt cả một năm trời.
Nếu như nàng ta trở thành Thái Tử Phi thì sau này ta còn có thể sống yên lành được nữa sao?
Nghĩ tới đây, ta tóm lấy ống tay áo của Hách Liên Ngọc, run lẩy bẩy nói: "Sau này ngươi thành thân với nàng ta thì sẽ không ngược đãi ta chứ?"
Hách Liên Ngọc sửng sốt, rồi lại rơi vào trầm tư.
Chương 06
Hầu như quý nữ thế gia khắp cả kinh thành đều đến yến tiệc thưởng hoa hôm ấy của Diệp gia.
Trong mắt bọn họ, ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân đáng thương dựa hơi mẫu thân, dựa vào tình cảm lúc bé với Diệp Lâm Lang mới có một chỗ ngồi.
Tư tưởng không tương đồng, không nhất thiết phải cưỡng cầu hòa hợp.
Ta lượn lờ trước một cái mâm nhỏ đầy kín đủ loại cá cơm khô. Bọn họ ở bên kia phong hoa tuyết nguyệt, ta thì ở chỗ này ăn uống no say.
Mùi hương bay tới phía đám quý nữ bên kia, con gái của Thượng thư Hộ bộ là Lâm Miểu đang tỏ vẻ thanh cao, bình luận một cây mẫu đan: "Cây Mặc Lan này diễm lệ mà không tục, hương thơm thanh nhã, có loại... Sao lại có mùi cá thế này? Ôi chao, mùi gì mà thơm thế?"
Nàng ta nuốt một ngụm nước bọt, quét mắt một vòng, cuối cùng nhìn về phía ta.
Trong một thoáng, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía ta.
Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, bàn tay đang cầm cá cơm khô bỗng ngừng giữa không trung, không biết nên ăn tiếp hay nên để xuống.
"Các ngươi muốn ăn không?"
Lâm Miểu tức cười nói: "Công chúa Ngọc Tích đúng là cư xử lỗ mãng, không biết lễ nghi! Tiệc ngắm hoa nhã nhặn như thế mà ngươi lại ngồi ăn ngấu nghiến, chẳng phải là trâu gặm mẫu đơn à?"
Một vị tiểu thư Quốc công khác lại khoanh tay cười chế giễu: "Quả nhiên là nha đầu lỗ mãng xuất thân thấp kém! Chẳng lẽ Quý phi nghĩ rằng leo lên long sàng là được rồi, không cần dạy dỗ phép tắc cho con gái sao?"
Ta ngơ ngác nhìn bọn họ, nghiến răng ken két, con cá cơm trong miệng ta cũng bị nghiến đứt ngang.
Những người đó tưởng ta sợ đến ngây người, một người trong số đó nâng một đóa mẫu đơn nhỏ, thướt tha đi tới trước mặt ta, cười châm biếm: "Ngọc Tích điện hạ, người biết đây là cái gì không? Đoán là chắc ngươi cũng không nhận ra đâu, đây là Ngọc Phù Dung quý hiếm khó tìm..."
Nàng ta còn chưa nói hết câu thì ta đã lao tới như hổ vồ mồi, gặm nát đóa hoa kia. Nàng ta sợ tái mặt, vội vã buông tay.
Lâm Miểu hét to lên: "Ngươi bị điên hả? Đóa Ngọc Phù Dung này ta đã bỏ ra một ngàn lạng bạc mới mua được đó!" Nàng ta xông tới muốn tát ta, lại bị ta lấy cá cơm khô chặn ngang miệng nàng ta lại. Với kinh nghiệm đòn của Diệp Lâm Lang cực kỳ phong phú lúc còn bé, ta nhanh chóng đẩy ngã nàng ta. Ngay tức thì, cả đám quý nữ ngã đè lên nhau.
Lúc Diệp Lâm Lang quay trở lại, thấy khung cảnh trước mắt thì cũng không thể tin được đây là hậu hoa viên xinh đẹp nhà nàng.
Nàng ta xụ mặt hỏi: "Chuyện này là sao đây?"
Đám người kia ai nấy đều cúi đầu, không dám nhìn nàng ta, ta nhỏ giọng giải thích: "Ngươi hãy tin ta đi, vừa nãy có một cơn lốc xoáy tới..." Những người khác đều gật đầu lia lịa.
Diệp Lâm Lang siết chặt nắm đấm: "Hoa đâu?"
Ta chống chế: "Bị cá ăn rồi."
"Vậy cá đâu?"
"Bị ta ăn rồi."
"Đường Tiểu Khê, ngươi coi ta là kẻ ngốc phải không?"
Thấy chuyện bị bại lộ, ta chỉ tay về phía Lâm Miểu đầu tóc rối như tổ quạ kia: "Đều tại nàng ta hết đó, nàng ta bắt ta nhai mẫu đơn!"
Lâm Miểu suýt tức điên lên: "Ta rõ ràng nói là trâu gặm mẫu đơn! Đâu có bảo ngươi nhai mẫu đơn?"
"Ngươi dám nói mấy lời này không phải do ngươi nói xem?" Sắc mặt của Diệp Lâm Lang càng lúc càng u ám, từng bước một áp sát về phía ta. Vào lúc đó, cuối cùng ta cũng nhớ lại nỗi khiếp sợ khi từng bị nàng ta bắt nạt.
Ta nhắm mắt thét to:
"Nương!!!!"
"Có chuyện gì, có chuyện gì thế?" Hách Liên Ngọc bất ngờ xuất hiện ngay chỗ hành lang.
Vào một đêm yên ả, ta nằm thẳng cẳng trên giường nghe Hách Liên Ngọc đọc [Đạo đức kinh] cho ta.
Ta lắm mồm nói một câu: "Lúc còn bé, ngày nào nương của ta cũng đều kể chuyện cho ta nghe để dỗ ta ngủ". Thế là Hách Liên Ngọc mắt sáng lên, lục ra quyển sách cũ của hắn rồi đọc cho ta nghe. Chưa được mấy câu thì hai mi mắt của ta đã bắt đầu díp lại.
Có lẽ do đây là lần đầu tiên Hách Liên Ngọc làm mẫu thân, không có kinh nghiệm nên trong lúc đọc còn thỉnh thoảng hỏi lại ta: "Chấp đại tượng, thiên hạ vãng. Vãng nhi bất hại, an bình thái.* Câu này có nghĩa là gì?"
(Câu này trong Đạo đức kinh có nghĩa là: Thánh nhân làm gương lớn, cho thiên hạ theo. Học theo không hại, lại an ổn, thanh bình. Chữ “tượng” ngoài có nghĩa là ‘con voi’ thì có một nghĩa khác là phép tắc, lễ nghĩa. Nhưng bà nữ chính ở đây lại chỉ hiểu theo nghĩa “đại tượng” là ‘con voi lớn’)
Ta mở to đôi mắt trong veo, ngu ngơ đáp: "Nếu ôm lấy con voi lớn, đi du ngoạn khắp thiên hạ, thường sợ hãi thì thiên hạ sẽ thái bình rồi."
Hách Liên Ngọc hít một hơi thật sâu: "Là cô coi thường ngươi rồi."
Hắn lật mạnh mấy trang sách, chỉ vào câu "Thiên hạ hữu đạo, khước tẩu mã dĩ phẩn. Thiên hạ vô đạo, nhung mã sinh vu giao**", hỏi ta: "Còn câu này?"
(** Câu này trong Đạo đức kinh có nghĩa: Thiên hạ có Đạo, thì ngựa dùng vào việc vun phân ruộng. Thiên hạ không Đạo, ngựa chiến sinh ngoài thành. Diễn giải: Khi nào thì gọi là nước có Đạo? Nước có Đạo là khi trên dưới giữ đúng bổn phận mình, vua ra vua, tôi ra tôi, cha ra cha, con ra con; ai nấy đều lo tu tâm, ăn ở cho xứng đáng với danh nghĩa con người, yêu kính đồng loại, biết trọng nghĩa, khinh tài. Đó là thời đại hòa, đại thuận. Thời ấy, không còn ai muốn cất giữ những dụng cụ chiến tranh, nên ngựa chiến cũng hóa thành vô dụng. Thế nào là một nước vô Đạo? Một nước vô Đạo là một nước đã mất cương thường, trên chẳng ra trên, dưới chẳng ra dưới, ai ai cũng chỉ vụ danh, vụ lợi mà khinh nhân nghĩa. Người người khi trá lẫn nhau, bóc lột lẫn nhau, chia rẽ nhau. Trong thì cương thường đổ nát, ngoài thì không giữ được hòa hiếu với lân bang, vì thế nên sinh ra chinh chiến. - sưu tầm).
Ta buồn ngủ tới mức gần như không nhìn thấy rõ chữ, chỉ ngẩn ngẩn ngơ ngơ mà đáp: "Có đường thì lại bị phân ngựa lấp kín. Không có đường thì mang ngựa đi chinh chiến ở biên cương."
Hách Liên Ngọc cả kinh đến mức sách ở trên tay rơi mất từ lúc nào cũng không biết, hắn tự nhủ: "Trời đất ơi! Lẽ nào nàng ta thật sự bị thiểu năng?"
Ta đã nhắm mắt lại ngủ an ổn rồi nhưng lại Hách Liên Ngọc đập bàn đánh thức. Hắn bị ta kích thích đến mức không ngồi yên được, đi qua đi lại trong phòng, sau đó xông tới đánh thức ta dậy.
"Chưa được ngủ! Ngươi mới tí tuổi sao lại ngủ say sưa như thế chứ? Trước tiên đọc hết cuốn [Đạo đức kinh] kia một lần đi, sau đó cô sẽ giảng lại cho ngươi nghe!"
Hách Liên Ngọc quả đúng giống hệt nương của ta, lảm nhảm nhiều quá, ai mà nghe hắn lảm nhảm được hắn cơ chứ?
Bắt ta đọc sách đến tận nửa đêm, Hách Liên Ngọc mới nhớ tới nhiệm vụ tối nay của hắn là dỗ ta ngủ.
Hắn ngượng ngùng hỏi: "Đường Tiểu Khê, trước đây nương ngươi kể chuyện cho ngươi nghe là lấy sách nào kể vậy?"
Ta lập tức bật dậy, lôi cuốn sách [Góa phụ ngây thơ và thư sinh lanh lợi] từ dưới gối ra rồi dúi vào tay của Hách Liên Ngọc.
Hắn cứng đơ người, quyển sách cầm trên tay cứ như một củ khoai lang nóng: "Cái cái cái... Đọc cái này thì còn ra thể thống gì nữa!"
Ta sốt ruột giục hắn: "Đọc nhanh lên! Nương của ta thì phải đọc sách cho ta nghe!"
Hách Liên Ngọc chỉ có thể cà lăm mà bắt đầu đọc, nội dung bên trong khiến hắn toát cả mồ hôi hột.
Bọn ta lúc này vô thức lại dổi chỗ rất nhịp nhàng, ta tuy nhắm mắt nhưng tinh thần lại rất sảng khoái, trong khi đó Hách Liên Ngọc càng đọc thì giọng càng nhỏ lại, cuối cùng còn ngáp ngủ.
Có lẽ hắn thấy ta nhắm mắt nên tưởng rằng ta đã ngủ, hắn liền đứng lên chuẩn bị đi thì ta lại mở bừng mắt: "Sao lại không đọc nữa?"
Hách Liên Ngọc giật bắn mình, không thể không ngồi xuống tiếp tục đọc truyện.
Tiếng đọc truyện yếu ớt và máy móc lại vang lên.
Sáng hôm sau, Hách Liên Ngọc uể oải lâm triều với đôi mắt đỏ ngầu.
Thấy thái giám chau mày nghi hoặc, Hách Liên Ngọc vô thức nói: "Cô lại... Hừ, tối qua cô mất ngủ, nên thức hơi khuya một chút."
"Có cần nô tài đi gọi công chúa Ngọc Tích thức dậy không?"
Ta nghe thấy tiếng thét chói tai của Hách Liên Ngọc ngoài cửa điện: "Ngươi điên rồi à? Vất vả lắm cô mới dỗ nàng ta ngủ được đấy! Truyền lệnh của ta, nếu ai đánh thức công chúa Ngọc Tích thì cô sẽ tru di cửu tộc hắn!"
Ta ngáp một cái, trở mình ngủ tiếp.
Chương 05
Hách Liên Ngọc bãi triều trở về thì ta vẫn đang mơ gặp Chu Công. Mãi cho tới lúc có một thái giám chạy vào tẩm điện thông báo: "Điện hạ! Diệp tiểu thư cầu kiến!"
Ta bỗng choàng tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên chính là tìm nương.
Hách Liên Ngọc ngồi ngay ngắn ở một bên lặng lẽ phê tấu chương, khoảnh khắc hắn thấy ta mở mắt, ta dường như có thể thấy nỗi khiếp đảm phải thức đêm trào dâng trong mắt hắn.
Một tiếng "răng rắc" vang lên, Hách Liên Ngọc đột nhiên bẻ gãy bút lông: "Tự tiện xông vào, lôi hắn xuống, chém!"
Ta lập tức ngồi dậy, nói: "Đừng mà! Nương của ta rất dịu dàng, gà cũng không dám giết!"
Hách Liên Ngọc do dự một chút rồi nói: "Nhưng mà cô... giết gà của hắn ta rồi..."
Ta nghĩ mãi mới hiểu ra được, chật vật nói: "Ta vẫn còn nhỏ quá! Ta không hiểu ngươi đang nói gì hết!"
Hách Liên Ngọc liếc nhìn quyển sách [Nữ đế bá đạo và kiều phu chạy lạc của nàng] đang kẹp dưới gối kia. Ta lại vội vàng mặc y phục chỉnh tề, thúc giục hắn: "Chẳng phải là Diệp tiểu thư nào đó tìm ngươi sao? Đừng để người ta phải chờ lâu."
Dù sao ta cũng rất tò mò, cả kinh thành này không ai không biết Hách Liên Ngọc ngàn tàng kiêu ngạo, sao lại còn có nữ nhi chủ động tới tìm hắn nhỉ?
Nữ tử yêu kiều thướt tha đang đứng ngoài đại sảnh, nàng thấy Hách Liên Ngọc đích thân ra đón liền nở nụ cười mừng rỡ. Đến khi thấy ta lẽo đẽo đi theo sau hắn như gà con theo mẹ thì nụ cười đó lập tức cứng ngắc.
"Điện hạ, nàng ta là ai thế?"
"Nương, nàng ta là ai thế?"
Hách Liên Ngọc đáp: "Nàng ta là Diệp Lâm Lang, con gái của Diệp Thái phó, là Thái tử phi tương lai mà phụ hoàng đã chọn cho cô. Lâm Lang, đây là công chúa Ngọc Tích do đích thân bệ hạ thân phong, nàng coi nàng ấy như cháu gái của mình là được."
Sau đó hắn đẩy nhẹ ta một cái. Ta bị đùn đẩy, liền ngượng ngùng tiến lên trước hai bước, theo bản năng mở miệng nói: "Chào Diệp di!"
Sắc mặt của Diệp Lâm Lang thay đổi mấy lần, nàng ta cũng kinh ngạc trước mối quan hệ dây mơ rễ má của bọn ta, hoảng loạn đáp: "Tiểu Khê lại cao thêm rồi, lúc con còn bé ta còn từng bế con nữa đó!"
Theo ta được biết thì con gái Diệp Thái phó lớn hơn ta một tuổi, lúc còn bé bọn ta đã từng chơi chung với nhau. Nếu như ôm lấy ngón tay của ta mà cũng được tính là bế thì đúng thật là nàng ta đã từng bế ta đấy.
Mười năm không gặp, không ngờ thân phận bọn ta đều thay đổi cả rồi.
Hách Liên Ngọc hỏi: "Nàng tới tìm cô có chuyện gì?"
Diệp Lâm Lang hoàn hồn lại, nói: "Ngày mai nhà ta có mở tiệc ngắm hoa, mời điện hạ ghé tới thưởng thức."
Hách Liên Ngọc thả lỏng hơn hẳn, hắn nói: "Cô bận rồi, nàng dắt Tiểu Khê tới chơi đi, nhớ trông chừng nàng ấy cho tốt, đừng cho nàng ấy ăn đồ gì lung tung."
Diệp Lâm Lang mấp máy khóe môi, dường như muốn nói "Chàng coi nhà của ta là nhà trẻ đó à?", nhưng rồi cũng nhịn xuống.
Sau khi nàng ta rời đi, ta liền rơi vào trầm tư.
Ta nhớ lúc còn bé Diệp Lâm Lang là đầu gấu nhất phố của bọn ta, cánh tay nàng ta còn to lớn, thô kệch hơn cả chân của ta, tính tình mạnh bạo, hành vi điên rồ, còn cướp cá khô của ta suốt cả một năm trời.
Nếu như nàng ta trở thành Thái Tử Phi thì sau này ta còn có thể sống yên lành được nữa sao?
Nghĩ tới đây, ta tóm lấy ống tay áo của Hách Liên Ngọc, run lẩy bẩy nói: "Sau này ngươi thành thân với nàng ta thì sẽ không ngược đãi ta chứ?"
Hách Liên Ngọc sửng sốt, rồi lại rơi vào trầm tư.
Chương 06
Hầu như quý nữ thế gia khắp cả kinh thành đều đến yến tiệc thưởng hoa hôm ấy của Diệp gia.
Trong mắt bọn họ, ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân đáng thương dựa hơi mẫu thân, dựa vào tình cảm lúc bé với Diệp Lâm Lang mới có một chỗ ngồi.
Tư tưởng không tương đồng, không nhất thiết phải cưỡng cầu hòa hợp.
Ta lượn lờ trước một cái mâm nhỏ đầy kín đủ loại cá cơm khô. Bọn họ ở bên kia phong hoa tuyết nguyệt, ta thì ở chỗ này ăn uống no say.
Mùi hương bay tới phía đám quý nữ bên kia, con gái của Thượng thư Hộ bộ là Lâm Miểu đang tỏ vẻ thanh cao, bình luận một cây mẫu đan: "Cây Mặc Lan này diễm lệ mà không tục, hương thơm thanh nhã, có loại... Sao lại có mùi cá thế này? Ôi chao, mùi gì mà thơm thế?"
Nàng ta nuốt một ngụm nước bọt, quét mắt một vòng, cuối cùng nhìn về phía ta.
Trong một thoáng, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía ta.
Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, bàn tay đang cầm cá cơm khô bỗng ngừng giữa không trung, không biết nên ăn tiếp hay nên để xuống.
"Các ngươi muốn ăn không?"
Lâm Miểu tức cười nói: "Công chúa Ngọc Tích đúng là cư xử lỗ mãng, không biết lễ nghi! Tiệc ngắm hoa nhã nhặn như thế mà ngươi lại ngồi ăn ngấu nghiến, chẳng phải là trâu gặm mẫu đơn à?"
Một vị tiểu thư Quốc công khác lại khoanh tay cười chế giễu: "Quả nhiên là nha đầu lỗ mãng xuất thân thấp kém! Chẳng lẽ Quý phi nghĩ rằng leo lên long sàng là được rồi, không cần dạy dỗ phép tắc cho con gái sao?"
Ta ngơ ngác nhìn bọn họ, nghiến răng ken két, con cá cơm trong miệng ta cũng bị nghiến đứt ngang.
Những người đó tưởng ta sợ đến ngây người, một người trong số đó nâng một đóa mẫu đơn nhỏ, thướt tha đi tới trước mặt ta, cười châm biếm: "Ngọc Tích điện hạ, người biết đây là cái gì không? Đoán là chắc ngươi cũng không nhận ra đâu, đây là Ngọc Phù Dung quý hiếm khó tìm..."
Nàng ta còn chưa nói hết câu thì ta đã lao tới như hổ vồ mồi, gặm nát đóa hoa kia. Nàng ta sợ tái mặt, vội vã buông tay.
Lâm Miểu hét to lên: "Ngươi bị điên hả? Đóa Ngọc Phù Dung này ta đã bỏ ra một ngàn lạng bạc mới mua được đó!" Nàng ta xông tới muốn tát ta, lại bị ta lấy cá cơm khô chặn ngang miệng nàng ta lại. Với kinh nghiệm đòn của Diệp Lâm Lang cực kỳ phong phú lúc còn bé, ta nhanh chóng đẩy ngã nàng ta. Ngay tức thì, cả đám quý nữ ngã đè lên nhau.
Lúc Diệp Lâm Lang quay trở lại, thấy khung cảnh trước mắt thì cũng không thể tin được đây là hậu hoa viên xinh đẹp nhà nàng.
Nàng ta xụ mặt hỏi: "Chuyện này là sao đây?"
Đám người kia ai nấy đều cúi đầu, không dám nhìn nàng ta, ta nhỏ giọng giải thích: "Ngươi hãy tin ta đi, vừa nãy có một cơn lốc xoáy tới..." Những người khác đều gật đầu lia lịa.
Diệp Lâm Lang siết chặt nắm đấm: "Hoa đâu?"
Ta chống chế: "Bị cá ăn rồi."
"Vậy cá đâu?"
"Bị ta ăn rồi."
"Đường Tiểu Khê, ngươi coi ta là kẻ ngốc phải không?"
Thấy chuyện bị bại lộ, ta chỉ tay về phía Lâm Miểu đầu tóc rối như tổ quạ kia: "Đều tại nàng ta hết đó, nàng ta bắt ta nhai mẫu đơn!"
Lâm Miểu suýt tức điên lên: "Ta rõ ràng nói là trâu gặm mẫu đơn! Đâu có bảo ngươi nhai mẫu đơn?"
"Ngươi dám nói mấy lời này không phải do ngươi nói xem?" Sắc mặt của Diệp Lâm Lang càng lúc càng u ám, từng bước một áp sát về phía ta. Vào lúc đó, cuối cùng ta cũng nhớ lại nỗi khiếp sợ khi từng bị nàng ta bắt nạt.
Ta nhắm mắt thét to:
"Nương!!!!"
"Có chuyện gì, có chuyện gì thế?" Hách Liên Ngọc bất ngờ xuất hiện ngay chỗ hành lang.