Chương 1 - Nuôi Báo Trong Nhà

1.
Khi năm mới đến gần, hiếm khi có dịp để cả đại gia đình tụ họp một chỗ cùng nhau.
Chúng tôi, bao gồm cả mấy cô chú đều đến nhà bà nội ở vài ngày.
Tương Nhu, cô em họ ngày thường không thường thấy tăm hơi, năm nay cũng có mặt.
Vì là nhỏ tuổi nhất nhà nên bà nội cũng yêu thương nó nhất.
Cũng như những năm trước, ông nội bận trước bận sau, hết bóc tôm rồi múc canh phục vụ cho Tương Nhu.
Nhưng Tương Nhu chỉ lo livestream, cứ cầm điện thoại quay cái này cái kia loạn xạ.
Ồn ào đến mức khiến mọi người khó chịu.
Thấy vậy tôi đã cố gắng mở miệng đi khuyên nó: "Này, em có nhiều người theo dõi như vậy mà em lại đưa hết mọi người trong nhà lên stream thế không hay đâu? "
Nó nghe xong liền trợn mắt khinh thường nhìn tôi.
"Chị đúng là chả biết gì hết? Bây giờ đang là thời điểm có tương tác lớn mà tương tác là tiền!
"Hơn nữa, chúng ta là người một nhà mà, không nên keo kiệt như vậy."
Nói xong, Tương Nhu quay lại và nhìn vào camera tỏ vẻ dễ thương.
"Cảm ơn cục cưng vì đã tặng máy bay nhoa."
Tôi không thể chịu được cái biểu cảm mắc ói đó.
"Đừng có quay chị."
Tôi đưa tay đẩy camera điện thoại của nó ra khỏi người tôi.
Nếu như chỉ tự chụp ảnh và đăng lên Khoảnh khắc WeChat thì không nói.
Hình ảnh của mình được livestream cho vài triệu người coi thì tôi không chịu được.
"Chị họ, thời đại nào rồi? Livestream dính chị một tý thì sao đâu?
“Sao chị giống Từ Hi Thái hậu của nhà Thanh vậy, quay video thì sợ bị lấy đi linh hồn à?”
Nó nói với giọng điệu kỳ lạ .
"Quanh năm suốt tháng cũng chẳng thấy mặt nhau, có mỗi Tết mới gặp. Mỗi người bớt một câu, giữ hòa khí đi. Đừng cãi nhau nữa."
“Nhu Nhu, cất điện thoại đi.”
Bà tôi nhanh chóng lên tiếng can ngăn.
Lòng tôi hơi khó chịu, nhưng dù sao cũng là Tết Nguyên đán, tôi không muốn làm bà nội khó xử nên tôi phải kìm nén trước.
Nhưng không ngờ là hành động của nó còn quá quắt hơn nữa.
Tôi vừa vào bếp cắt trái cây thì chợt nghe thấy tiếng bà nội hét lên từ trên lầu.
Dùng hết sức chạy nhanh tới, thì đã thấy bà ngã trên đất và bất tỉnh.
Bên cạnh bà là một con rắn giả.
Em họ tôi thì đứng dửng dưng cầm điện thoại livestream, lượt comment còn đang chạy dài trên khung chat.
"Ai biết đâu, ai mà ngờ được bà nội sợ như vậy chứ..."
Lửa trong lòng tôi sôi lên, tôi cực kỳ muốn đập vỡ điện thoại và giáng cho nó hai bạt tay.
Chỉ vì tương tác mà dám làm ra mấy cái trò khốn nạn.
Không biết giới hạn là cái gì phải không?
Nhưng ưu tiên hàng đầu bây giờ là bà tôi.
Tôi không thể quan tâm đến nhiều thứ như vậy, chỉ có thể vội vàng gọi 120 để được trợ giúp khẩn cấp.
Nhân viên y tế tới, tôi cùng họ nâng bà nội lên xe cứu thương.
Ngay khi cửa xe sắp đóng lại, em họ tôi lại nhảy lên.
"Em đi theo với."
Tôi cứ tưởng là nó đi theo để chăm sóc bà nội.
Nhưng không thể tin được, nó bật điện thoại lên livestream ngay trên xe cứu thương .
Camera quay vào cảnh bác sĩ đang thực hiện hồi sức tim.
"Bà nội lên cơn đau tim, y tá đang sơ cứu. Đều tại mọi người đó."
"Comment 1 để cho Diêm Vương gia tha cho bà nội tôi nhé, xin mọi người giúp chủ phòng stream nha. "
Cô y tá bên cạnh thấy thế thì lắc đầu.
Nghe mấy lời đại nghịch bất đạo đó, tôi giật lấy điện thoại di động của nó.
"Tương Nhu, cư xử cho giống con người đi."
Em họ tôi nóng nảy: “Đang livestream mà, trả lại điện thoại cho em.”
Tôi giận dữ tắt livestream rồi ném điện thoại vào tay nó.
Nếu không phải thời điểm này là lúc sinh tử của bà nội không biết rõ, tôi chắc chắn phải đánh nó một trận.
Không ngờ nó lại hừ một tiếng, cầm điện thoại mà lẩm bẩm: “Người một nhà mà ngay cả đùa cũng không được.”
Tôi hỏi nó đang lải nhải cái gì trong miệng. Thì nó bất mãn nói : “Người đâu phải là chết rồi đâu, mắc gì chị hét vào mặt em?!”
"Chuyện có bao lớn mà sao chị lại ném điện thoại của em?”
Tôi đè nén cơn giận trong lòng, nghĩ rằng đợi bà nội khỏe lại rồi mới trừng phạt nó.
"Em chỉ đùa chút thôi mà. Có lẽ bà nội cũng không trách em đâu. Sao chị lại nổi cáu thế? Tại chị căng thẳng nên cũng làm mọi người căng thẳng theo đó. Bộ lúc livestream em không thương bà nội hay sao? Chị không thấy lúc nãy em đã nhờ cư dân mạng comment 1 để cầu nguyện cho bà hả? Chị đừng có mà lấy đạo đức ra mà phủ đầu em!
Tôi không biết Tương Như đã học được những thứ này ở đâu nhưng thực sự nó khiến tôi tức giận.
"Chờ bà nội khỏe lại rồi thì tính sổ em sau."
Sau khi dứt lời, tôi không quan tâm đến nó nữa.
May mắn thay, bà nội được đưa đến bệnh viện kịp thời, ngay lập tức đẩy thẳng vào ICU để cấp cứu.
Tôi và ba tôi, mấy chú cô đều ở bên ngoài chờ đến đứng ngồi không yên.
Lúc này Tương Nhu lại xuất hiện, trông như sắp khóc.
Ba tôi tưởng nó đến đây để xin lỗi nên đã bước tới và nói: "Người một nhà, chúng ta không để bụng chuyện đó. Nhưng sau này xin con đừng làm loạn nữa."
Em họ ngoan ngoãn gật đầu .
Tôi cũng nghĩ rằng mọi chuyện nên kết thúc.
Nhưng không ngờ tôi lại vô tình nghe thấy giọng nói của Tương Nhu ở cầu thang bệnh viện .
"Mọi người ơi, chủ phòng stream đã nhận được sự tha thứ từ gia đình rồi. Tôi đã nói mà, họ sẽ không trách tôi đâu.
"Bà nội hiện đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, chủ phòng cũng phải ở đây một thời gian ngắn. Mọi người gửi tên lửa đến cầu nguyện cho bà của chủ phòng cũng không phải là quá đáng đâu phải không? "
Tôi đứng ở cách đó không xa, hàm răng tôi nghiến cũng sắp nát rồi !