Chương 8 - Nửa Đời Lênh Đênh

Từ ngày ta bán thân được hai lượng bạc, ông bà nội ồn ào đòi ở riêng, hai lượng bạc kia bị chia theo đầu người, cha mẹ ta chỉ nhận được sáu trăm đồng tiền. Căn nhà là của ông bà đương nhiên không chia cho cha mẹ, cha ta bèn cắn răng dẫn mẹ và các em lên trấn ở.

 

Cha vẫn còn sức lực bèn đưa theo em trai vào tiệm lương thực làm chân sai vặt, mẹ cùng em gái đi giặt quần áo thuê. Mặc dù tiền công không nhiều, lại phải thuê nhà ở lại trong thành nhưng hiện giờ mọi người vẫn đang sống rất tốt. Có số tiền ba mươi lượng bạc ta gửi, tính cả tiền tích cóp mấy năm nay, mọi người có thể quay về thôn mua một căn nhà, còn có tiền cho em trai cưới vợ.

 

Ôn gia đối với ta như người cha người mẹ thứ hai. Nếu không phải năm đó lão gia phu nhân từ bi trả lại khế bán thân, ai biết hiện giờ ta còn sống hay đã chết? Cha mẹ thân sinh đối xử với ta thế nào, ta cũng chỉ biết đối lại như thế ấy, ngoài mấy bộ quần áo ra còn có thể giúp được chuyện gì?

 

"Ôn gia gặp chuyện không may, thân bằng quyến thuộc ngày xưa thân thiết bây giờ không còn ai dám lui tới, không ai chịu ra mặt, chỉ có một mình Bảo Ngân là vẫn giữ tấm lòng chân thành. Lão gia, nếu có một ngày chúng ta sống sót ra khỏi đây, ngày sau hãy cho Túc Nhi cưới nàng đi! Đây gọi là hoạn nạn mới biết chân tình, một nữ tử có tình có nghĩa thế này biết tìm ở đâu được nữa?"

 

Ôn phu nhân vuốt tóc ta, lúc ấy ta không biết Túc Nhi mà nàng nói là ai, nhưng vẫn biết là mình không xứng. Bọn họ đều là các công tử tài cao học rộng, nếu Ôn gia được đặc xá tất nhiên phải tiếp tục đi theo con đường làm quan, cưới các cô nương môn đăng hộ đối làm nương tử mới phải, ta làm sao dám trèo cao?

 

"Phu nhân, không được đâu. Việc Bảo Ngân làm bây giờ sao sánh được với công ơn của lão gia phu nhân. Nếu hai người không trả lại khế ước, hiện giờ Bảo Ngân còn không biết sống chết, ta làm việc xuất phát từ chân tâm, các lang quân sau này nếu trở lại quan lộ sao có thể cưới một nương tử xuất thân tỳ nữ? Nếu phu nhân thật sự muốn báo ơn, xin người cứ đối xử với Bảo Châu như thường là được." Ta vừa quỳ vừa nói.

 

"Chuyện ngày sau để ngày sau rồi bàn! Lão phu chỉ sợ Ôn gia làm chậm trễ chuyện của ngươi. Thôi được rồi, nếu đã không nói nữa, Bảo Châu, rót rượu cho cha đi con."

 

Sau ngày hôm đó ta cũng quên câu chuyện kia đi, chờ đến ngày đề cập lại đã là trong một tình huống khác hẳn.