Chương 35 - Nửa Đời Lênh Đênh

“Hôn sự của huynh trưởng ta không ai được làm chủ, hay là các người đi hỏi thăm bệ hạ đi?”

 

Mặt nàng sầm xuống, còn ai dám hỏi han gì nữa?

 

Đi được vài lần, ta cảm thấy quá chán nên không chịu đi dự tiệc nữa, mẹ và Bảo Châu cũng không đi. Nhị tẩu không có cách nào nên thỉnh thoảng phải tự đi một hai lần, rốt cuộc không thể không có quan hệ xã giao mặt ngoài.

 

Thời tiết lạnh giá, Bảo Châu mang thai hơn bảy tháng, cha mẹ lấy cớ sắp đến Tết để đuổi nàng về lại vương phủ. Không biết Vương gia đã dỗ ngon ngọt thế nào mà sau đó khoảng bốn năm ngày nàng mới quay lại một lần, không có nàng ta càng nhàn rỗi, mỗi tối châm đèn luyện chữ hoặc làm chút việc thêu thùa, không ngờ đến tuổi này rồi lần đầu tiên mới được rảnh rỗi như vậy.

 

Ngày hôm đó tuyết rơi rất dày, Ôn Túc không về ăn cơm mà sai người nhắn buổi tối có tiệc xã giao, mọi người cứ ăn trước. Cha mẹ đi nghỉ sớm, ta cũng đuổi nha hoàn hầu hạ để nàng về nghỉ ngơi. Thật ra trước nay ta không cần đến người hầu hạ, mẹ không đồng ý, nhất quyết cho một nha đầu mười ba tuổi đến chải tóc bưng trà rót nước mỗi ngày.

 

Bên ngoài phòng gió tuyết thổi ào ào nghe có chút đáng sợ, trong phòng đốt địa long ấm sực, ta xõa tóc mặc trung y ngồi xếp bằng trên giường sưởi đọc một quyển sách cha mới đưa cho. Cuốn sách chứa đầy truyền thuyết dân gian và truyện thần quái cực kỳ thú vị, ta mải mê đọc bất tri bất giác đến tận khuya.

 

Tiếng đập cửa vang lên, ta khoác áo ra mở cửa.

 

Bên ngoài là gã người hầu thân cận của Ôn Túc, tên Tùng Mặc.

 

"Hôm nay lang quân uống quá chén, trở về nhà nói muốn tắm rửa. Thường ngày hắn không cần người hầu hạ, nhưng hiện giờ đã ở lì trong phòng tắm nửa ngày rồi, ta gọi mấy lần không nghe thấy gì, vất vả lắm mới trả lời được một lần. Hắn nói bị váng đầu không ra được, sai ta đi tìm ngài giúp đỡ."

 

Chuyện gì thế này? Hắn không cho người khác vào phòng lại kêu ta sang giúp, ta cũng là hoàng hoa khuê nữ mà? Người ngoài sẽ nói ta thế nào? Xem ánh mắt của Tùng Mặc đi, lần này ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng tẩy không sạch rồi.

 

"Ngươi không hỏi hắn đi tìm nhị huynh hoặc tam huynh à?"

 

"Lang quân chỉ tìm mỗi mình ngài."

 

Ta chợt nhớ đến những vết thương cũ trên người hắn. Thôi vậy, dù sao cũng không phải chưa từng thấy qua, từ lâu ta cũng không còn thanh danh gì đáng nói, sau lần tiến cung tranh cãi đó còn ai dám cưới ta nữa? Người ta đi đường vòng tránh còn không kịp.

 

Ta mặc thêm áo bông, khoác áo choàng đi theo Tùng Mặc vào viện của hắn.

 

Đây là lần đầu ta bước vào nơi này, trông cũng tương tự những viện khác trong nhà. Quang cảnh ngày đông tiêu điều, tuyết ngập đến mắt cá chân, ta đứng trước cửa phòng tắm gõ mấy cái, hô to tên hắn. Mất nửa ngày hắn mới lên tiếng kêu ta tiến vào, thanh âm khàn khàn rất kỳ quặc, nghe kiểu gì cũng thấy không thích hợp.

 

Ta đẩy cửa bước vào, trong phòng xây một hồ nước rộng tám thước dài mười thước, trên băng ghế dài bên cạnh đặt khăn vải bồ kết. Hắn tựa lên vách bồn, tóc vẫn chưa tháo, quần áo ném lung tung trên sàn, nước trong hồ không tỏa ra chút hơi nóng nào. Mắt hắn nhắm chặt, sắc mặt ửng đỏ, đôi môi mỏng khe khẽ thở hổn hển.

 

“Ngài bị làm sao vậy?”