Chương 27 - Nửa Đời Lênh Đênh

14

 

Một quả bóng thịt linh hoạt lách qua khe hở giữa hai vị lang quân, leo thẳng lên giường xô cho ta ngã ngửa ra sau.

 

"A tỷ, tỷ là đồ lừa đảo. Tỷ hứa lập gia đình xong sẽ đón ta về Biện Kinh, vậy mà tỷ đi đâu? Hai năm ròng rã mới chịu quay về nhà?"

 

“Quả bóng” này là đứa con gái ta vất vả nuôi lớn, nếu nói nhớ nhung thì người ta nhớ nhất đúng là nàng, không ngờ sắp làm mẹ rồi mà nàng vẫn mang dáng vẻ trẻ con như cũ, mọi người nói ta phải làm sao?

 

Vốn còn muốn ôm nàng khóc một trận, nhưng nhìn bộ dạng đáng yêu kia, cuối cùng đến một giọt lệ ta cũng không rơi nổi.

 

Mọi người nuôi dưỡng kiểu gì hay thế? Phụ nữ có thai nào khí sắc cũng hồng hào như vậy sao? Ngoại trừ cái bụng to, những chỗ khác trên người Bảo Châu vẫn không thay đổi, bây giờ đã gả cho người khác rồi mà nàng vẫn thích để kiểu tóc thắt bím giống ta ngày trước.

 

Nàng rầm rì khóc lóc như đang làm nũng, cực kỳ đáng yêu.

 

"Tất cả là lỗi của a tỷ, ta không nên trở về muộn như vậy. Nếu lần sau ta đi nhất định sẽ dẫn muội theo…"

 

Vị nam tử dung mạo tuấn lãng mặc đồ đen đứng bên cạnh giường lập tức đen mặt. Ta biết thân phận hắn nên im bặt không dám nói thêm gì nữa. Tội bắt cóc vương phi không nhỏ, dù cái đầu ta không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng ta vẫn quý trọng nó lắm.

 

"A tỷ, nếu tỷ còn dám gạt ta phải làm chó!"

 

A tỷ của muội mà heo, không phải chó! Ai nói chứng si ngốc của nàng đã tốt lên? Nữ nhân hai mươi tuổi đầu mà động một chút lại thốt ra mấy lời ấu trĩ hỗn hào thế này, nhóc con ta nuôi dưỡng không còn biết điều như thế từ bao giờ?

 

Vất vả lắm mới dỗ dành được Bảo Châu, gặp vương gia đương nhiên phải đứng dậy hành lễ, có điều Bảo Châu cứ luôn ôm chặt cánh tay, hai mắt sáng như đèn lồng nhìn ta chằm chằm, làm sao ta bước xuống giường được?

 

"Người một nhà không để ý tiểu tiết, trưởng tỷ cứ việc ngồi yên."

 

Vương gia lên tiếng hóa giải tình huống. Trưởng tỷ? Ta làm sao dám đáp lời, hắn bằng tuổi nhị huynh nhà ta đấy.

 

"Kim Hoa, ngươi kê thêm cái ghế đẩu cho hắn ngồi cùng các huynh trưởng đi." Xem ra ở Ôn gia chúng ta, Vương gia cao quý cũng không có tư cách bước lên giường sưởi của cha mẹ!

 

Ta thấy những người khác không ai hành lễ, Vương gia còn khách khí chào hỏi mỗi người một tiếng liền vươn tay xoa đầu Bảo Châu, muội dạy chồng khá lắm.

 

Người một nhà ngồi trò chuyện được một lúc lâu, hắn lại khoan thai đến trễ.

 

Vương gia lên tiếng chào hỏi, hắn thì đến một cái liếc mắt cũng không cho người ta, quả thật đáng ghét đến độ chỉ muốn đá cho một cước.

 

Vừa bước vào hắn đã vô tư đặt mông ngồi xuống mép giường sưởi.

 

"Huynh trưởng còn không mau xuống? Cha đã nói rồi, giường sưởi của cha mẹ chỉ có ta và a tỷ là được phép ngồi lên, huynh mau xuống ngồi với bọn họ đi." Bảo Châu nâng cằm nói hợp tình hợp lý, ta cắn răng nhịn cười. Nhìn xem, hắn vừa móc mỉa ta xong, chưa gì đã gặp quả báo rồi.

 

Hắn mặt dày đủng đỉnh đứng lên, đôi mắt hoa đào quét qua ta và Bảo Châu. Ta cũng nâng cằm nhìn lại hắn, không phải ngài rất có bản lĩnh sao? Thế mà vẫn có chuyện ta làm được còn ngài thì không đấy.

 

Ánh mắt hắn chợt lóe lên nhưng lại nở nụ cười, nụ cười đẹp đến chấn động tâm can.

 

"Ta quên mất, nhà chúng ta không giống nhà khác, cô nãi nãi mới là cao nhất." Hắn chậm rãi nói câu này, sau đó quay sang hỏi nhị tẩu bao giờ mới ăn cơm.