Chương 4 - Nửa Đời Là Vợ, Nửa Đời Là Người Dưng
Nhất là sau vụ Trần Uyển suýt làm lạc cháu tôi, bà ta không nhận sai mà còn trách trẻ con nghịch ngợm.
Bất cứ người mẹ nào cũng khó lòng chấp nhận một bà nội như vậy.
Điều tôi không ngờ tới là, không chỉ trong nhà của Thẩm Chi Châu ngày càng rối ren, mà ông ta và Trần Uyển còn lại lên hot search lần nữa.
Nhưng lần này, không còn những lời chúc phúc tràn ngập như trước, mà xen lẫn rất nhiều lời nghi vấn.
Mọi chuyện bắt đầu từ một người bạn học cũ của họ, tình cờ thấy tin tức liền để lại một bình luận:
“Giáo sư Thẩm và Trần Uyển từng là cặp đôi đẹp nhất trường. Đáng tiếc sau đó cũng không thắng nổi hiện thực, mỗi người một ngả. Lần họp lớp mấy năm trước, mọi người còn tiếc nuối thay cho họ. Giờ lại có thể tái hợp sau nhiều năm như vậy?”
Một bình luận, nhưng lại dấy lên cả một làn sóng.
Dân mạng bắt đầu đào sâu tìm hiểu.
Câu hỏi nối tiếp câu trả lời, đến khi sự thật dần dần sáng tỏ.
Hóa ra, thứ được ca tụng là “tình yêu đích thực”, không phải chuyện thanh xuân nắm tay đi đến bạc đầu.
Mà là sau khi chia tay, mỗi người lập gia đình, thậm chí Trần Uyển đã kết hôn hai lần, cuối cùng mới tìm về nhau.
Có người bênh vực:
“Đúng là bạch nguyệt quang thì vẫn mãi là bạch nguyệt quang. Dù xa cách bao nhiêu năm, khi gặp lại vẫn rung động như thuở ban đầu. Đây không phải tình yêu thì là gì?”
Nhưng cũng có người cay đắng gõ từng chữ:
“Nếu bạch nguyệt quang mới là tình yêu đích thực, vậy chỉ có tôi là thấy thương xót cho người vợ cũ của Thẩm lão sao?”
Có bình luận sắc bén hơn, chọc thẳng vào điểm mấu chốt:
“Trước đây, cư dân mạng từng đăng ảnh cho thấy hai người họ du lịch cùng nhau suốt mấy chục năm. Nhưng theo lời bạn học cũ, đến tận những buổi họp lớp gần đây, cả hai vẫn trong tình trạng ‘đã có gia đình’. Nghĩa là gì? Nghĩa là ngoại tình suốt mấy chục năm chứ gì nữa!”
Tin đồn lan nhanh như lửa gặp gió.
Cư dân mạng bắt đầu bóc tách từng chi tiết, cộng thêm những lời tiết lộ từ những người quen biết, cuối cùng xâu chuỗi lại toàn bộ sự thật.
Từ toàn mạng chúc phúc, đến toàn mạng phẫn nộ.
“Không thể nào, một giáo sư y khoa danh tiếng cũng có thể sụp đổ sao? Rõ ràng là ngoại tình suốt mấy chục năm còn gì!”
“Đừng cố bao biện nữa, chúc mừng những ai đang bênh vực họ cũng sẽ gặp phải người bạn đời như ông Thẩm!”
“Bạch nguyệt quang cái quái gì, chẳng phải là kẻ thứ ba trơ trẽn à? Hơn nữa còn làm kẻ thứ ba tận mấy chục năm?”
“Đừng xúc phạm từ ‘bạch nguyệt quang’ nữa. Bạch nguyệt quang có thể chết đi, nhưng không thể thối rữa.”
…
9.
Lần nữa gặp lại Thẩm Chi Châu, là ở bệnh viện.
Con trai tôi gọi điện, giọng điệu pha chút bất đắc dĩ:
“Mẹ, ba và Trần Uyển vừa cãi nhau một trận lớn, sau đó tức quá ngã bệnh, giờ đang nằm liệt trên giường không động đậy nổi.”
“Mẹ đi thăm ông ấy một chút đi, dù sao cũng là vợ chồng với nhau mấy chục năm, nể tình cũ mà đi xem sao.”
Tôi vốn không định đi.
Nhưng cuối cùng vẫn quyết định đến bệnh viện, coi như tiễn một người bạn cũ quen biết mấy chục năm.
Ông ấy nằm trên giường bệnh, người gầy rộc, tiều tụy hơn rất nhiều.
Mái tóc đã hoa râm giờ bạc trắng hoàn toàn.
Thấy tôi đến, ông ấy gắng gượng nở nụ cười:
“A Vân, em vẫn chịu đến gặp anh, thật tốt quá.”
Tôi nghĩ cảnh tượng này, ít nhất cũng sẽ khiến tôi xúc động hoặc tiếc nuối.
Nhưng thật kỳ lạ.
Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài sự xa lạ và trống rỗng.
Ông ấy chậm rãi đưa tay về phía tôi.
“A Vân, nghe con trai nói em đang học piano. Nếu anh khỏe lại, anh cũng muốn nghe em đàn một lần.”
“Thiên An Môn hùng vĩ lắm đúng không? Tiếc thật, anh không thể cùng em đến đó. Nếu có cơ hội, anh thật sự muốn cùng em đứng xem lễ thượng cờ một lần.”
Tôi cau mày, ông ấy lại ho dữ dội.
“Em đừng vội từ chối, để anh nói nốt đã. Những lời này, anh đã giữ trong lòng suốt những ngày qua Nếu hôm nay không nói, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Từ khi em rời đi, anh không biết vì sao, nhưng cứ cảm thấy em vẫn còn ở nhà. Như thể em chưa từng rời đi.”
“Anh biết anh có lỗi với em, cũng không dám mặt dày cầu xin em tha thứ. Nhưng anh vẫn hay nghĩ, hôm đó em từng hỏi anh có thể không đi cùng Trần Uyển được không.”
“Nếu… nếu lúc đó anh không cãi nhau với em, nếu khi ấy anh bừng tỉnh, thì bây giờ, chúng ta có thể vẫn còn bên nhau không?”
Ông ta nhắc đến buổi chiều hôm ấy, khiến lòng tôi như bị siết chặt, kéo tôi trở về khoảnh khắc ngồi bệt xuống sàn nhà, khóc đến không thở nổi trong căn phòng u tối.
Tôi lắc đầu, chậm rãi đáp:
“Ông không thể đâu. Cả thèm chóng chán vốn là bản tính của ông.”
“Nếu ông thực sự có lòng, thì năm 1998, ông đã không cùng Trần Uyển đi du lịch.”
“Hôm nay ông nói mình hối hận, chẳng qua là vì ánh trăng năm xưa nay đã biến thành cơm nguội trên bàn ăn. Còn tôi, lại vì đã rời đi đủ xa, nên mới trở nên thú vị trong mắt ông.”
“Ông vẫn vậy, cả đời chỉ biết khao khát những thứ mình không có, vĩnh viễn không biết trân trọng điều đang ở ngay trước mắt.”
Ông ta hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt, rồi mở ra, trong đáy mắt đầy sự chua chát và giễu cợt chính mình.
“Đúng vậy… Nhưng A Vân, chúng ta đã bên nhau năm mươi năm, em thật sự không có chút lưu luyến nào sao? Một nửa đời người ở cạnh nhau, chẳng lẽ thật sự không thể quay đầu lại?”
Tôi bật cười khẽ:
“Thẩm Chi Châu, ông có thể quay ngược thời gian không? Ông có thể trả lại tôi năm mươi năm sạch sẽ, không vết nhơ không?”
“Vì sao tôi phải lưu luyến một cuộc hôn nhân đầy phản bội? Ông nghĩ tôi thấp hèn đến mức đó sao?”
Ông ta cũng cười, giọng khàn khàn:
“…Cả đời này, tôi đã cứu biết bao người. Nhưng cuối cùng, tôi lại chẳng thể tự cứu chính mình. Đến cuối cùng, tôi chẳng còn lại gì cả.”
Tôi xoay người rời đi.
Khi đẩy cửa ra, tôi thấy con trai và con dâu đang đứng ngoài hành lang.
Con trai khẽ gọi: “Mẹ.”
Nó đưa tay muốn giữ tôi lại.
Con dâu bặm môi, ánh mắt có chút đau lòng.
10.
Về sau, tôi mới biết nguyên nhân cuộc cãi vã cuối cùng giữa Thẩm Chi Châu và Trần Uyển.
Bà ta lại đến tìm tôi lần nữa.
Như lần trước, bà ta vẫn ăn mặc tinh tế, sang trọng.
Nhưng trong mắt đã phủ một tầng mây mù, không còn nét tự tin và thanh thản như trước.
Bà ta đẩy một ly nước lọc đến trước mặt tôi.
“Lần trước chị nói chị không quen uống cà phê, lần này tôi gọi nước lọc cho chị.”
Bà ta gượng cười, sắc mặt tái nhợt.
“Chị thắng rồi, Mục Vân.”
“Trước đây tôi từng nói, chị có được hôn nhân của Thẩm Chi Châu, tôi lấy đi tình yêu của ông ấy. Nhưng giờ xem ra, cuối cùng vẫn là tôi quá ngây thơ. Tôi thua rồi, tôi phải đi thôi.”
Tôi lặng lẽ nhìn bà ta, nhấc ly nước lên, từng ngụm từng ngụm uống.
Bà ta lại tự mình tiếp tục:
“Chị có biết vì sao tôi và ông ấy cãi nhau không?”
“Cả mạng xã hội đang chửi rủa tôi, bảo tôi là kẻ không biết liêm sỉ, già rồi còn không giữ gìn phẩm giá, cả đời chỉ biết làm kẻ thứ ba.”
“Tôi cầu xin ông ấy, nói rằng tôi có thể không đòi đăng ký kết hôn, chỉ cần ông ấy lên mạng đăng một bài đính chính, nói rằng ông ấy đã ly hôn với chị từ hai mươi lăm năm trước.”
“Chỉ cần một câu nói dối thôi, là có thể gột rửa danh tiếng cho tôi. Nhưng ông ấy không chịu. Thà để mình bị chỉ trích, thà nhìn tôi bị người ta sỉ nhục, cũng không muốn phủ nhận rằng ông ấy đã có một cuộc hôn nhân trọn vẹn với chị.”
Tôi suýt bật cười.
Tôi muốn nói với bà ta, rằng đó chính là sự thật.
Bà ta vốn dĩ là kẻ thứ ba, sống trong bóng tối cả đời, bị người ta mắng chửi cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng lời nói đến cửa miệng, lại bị tôi nuốt xuống.
Tôi đặt ly nước xuống, thản nhiên nói:
“Chẳng có ai thắng hay thua cả. Nói thật lòng, bà chỉ mất đi tình yêu của đời mình. Còn tôi, lại lãng phí cả cuộc đời.”
Trần Uyển rời đi.
Thẩm Chi Châu cuối cùng không chết, nhưng sức khỏe ngày một yếu, trí nhớ cũng dần dần suy giảm.
Bác sĩ chẩn đoán, ông ta mắc bệnh Alzheimer.
Cả đời ông ta cống hiến cho y học, đến lúc tuổi già lâm bệnh, các thế hệ học trò thay nhau đến thăm, vô số bác sĩ đầu ngành hội chẩn cho ông ta.
Nhưng ông ta đã dần quên hết mọi thứ, cũng chẳng nhận ra ai nữa.
Từ Trường Bạch tuyết trắng, đến Hải Nam nước xanh cát trắng, đến thảo nguyên bạt ngàn và suối trăng giữa sa mạc.
Tôi bắt đầu du lịch vòng quanh thế giới.
Dù chỉ có một mình, nhưng đứng trước những danh thắng, tôi vẫn cảm thấy lòng mình tràn đầy hứng khởi.
Tôi lên máy bay, bay đến Pháp, đến tháp Eiffel.
Vừa hạ cánh, tôi nhận được một đoạn video từ con trai.
Trong video, Thẩm Chi Châu ngồi trên xe lăn, đeo một cặp kính dày, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Trên màn hình là tôi, đang đàn “Lễ cưới trong mơ”.
Người đàn ông đã quên đi rất nhiều điều ấy, lại khóc như một đứa trẻ khi nghe tiếng đàn của tôi.
Nước mắt lăn dài trên má, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tôi chẳng có cảm giác gì cả.
Khung cảnh trước mắt quá đỗi rộng lớn, mà người đàn ông đã gắn bó với tôi suốt năm mươi năm kia, nay chỉ như một giấc mộng xa xưa.
Một cô bé tóc vàng mắt xanh mỉm cười thân thiện với tôi, nói bằng tiếng Trung lơ lớ:
“Xin chào, bà ơi!”
Tôi mỉm cười đáp lại.
Tôi mới bảy mươi tuổi.
Ngay cả ở tuổi bảy mươi, tôi vẫn có thể bắt đầu một cuộc đời mới thật tươi đẹp.
[Hết.]