Chương 2 - Bóng Ma Trong Ngôi Nhà Gỗ - Nửa Đời Khói Phủ
Bà Thượng khổ sở nói:
- Má coi, thằng Quý nó tội nghiệp chị nó, nên xuống chơi, ai dè bị mẹ con nó kéo tay lại đánh, con không ra kịp chắc giờ… - Bà dừng lại, lắc đầu như xua đi thứ suy nghĩ xui xẻo đang hiện ra, âm giọng trở nên não nề:
- Con không biết tính sao. - Với điệu bộ của bà Thượng, khiến bà Chánh tưởng tượng rằng thằng Qúy đang đứng ở ngưỡng thập tử nhất sinh, chỉ cần mẹ nó chậm một giây, cũng đủ kết thúc sinh mạng đức tôn của nhà bà. Bà Chánh tái mặt, khóe môi run run mà không thốt ra được lời nào bởi chưa trấn áp được nổi hoảng loạn trỗi dậy.
Ông Thượng chau mày, gắt gỏng:
- Tôi đã dặn nó đừng có ra, mà có nghe đâu, rồi tranh thủ tôi nghỉ trưa lấy chìa khóa trốn xuống dưới. - Cái phòng kho đó chỉ duy nhất ông là người có chìa và luôn giữ cẩn thận nhưng hà cớ gì thằng quý vẫn vào được. Dĩ nhiên ông biết rõ thủ phạm nhưng không vạch trần bởi vì ngoài mặt ông mạnh miệng nhằm giữ oai nghiêm của người đảm đương vai trò trụ cột, còn bên trong ông luôn e dè bà Thượng nên lẳng lặng nhún nhường. Dù có căm phẫn tới đâu, ông cũng biết điểm dừng, không đi quá trớn.
- Á à, thì ra ông vẫn bênh vực nên đổ lỗi lên đầu mẹ con tôi. - Bà Thượng liếc ông, lớn tiếng trách móc.
Thái độ của ông Thượng giảm đi đôi chút so với vừa rồi:
- Đó là bà tự nghĩ, tôi không có nói. - Bấy giờ, trong nét mặt của ông có chút khiếp nhược trước đôi mắt của vợ mình.
Ông nhìn những người giúp việc trong gia đình đang đứng cách không xa bằng ánh mắt sắc bén mang đầy ý đe dọa, trong cơn điên tiết quát lớn:
- Còn cái đám người làm vô dụng, không khi nào ngăn được thằng Qúy ra đó. - Ông trút ngọn lửa giận không được bùng phát của mình vào đám người vô can.
Cái Sen - cô gái giúp việc đang khúm núm bôi thuốc cho cậu chủ, lắp bắp:
- Dạ con… - Cô đang định nói gì, chợt dừng hẳn khi nghe lời chanh chua của bà Thượng:
- Sao? - Chỉ một từ của bà nhưng nó chẳng khác một con dao với sức sát thương mạnh mẽ khiến những người xung quanh vô thức run rẩy, bao lời biện hộ nếu có cũng sẽ chết từ trong trứng nước. Sắc mặt cái Sen sa sầm, người như nhợt đi, hai tay bấu chặt vào đùi non, lưng khòm xuống, đầu cúi thấp hơn cả vừa rồi, ấp úng:
- Thưa ông, con lỡ lần này, sẽ không có lần sau đâu. - Cô bất chợt nhận lỗi về mình với nỗi uất nghẹn đang tràn ra khóe mắt nhưng vẫn cố để nuốt tiếng nức nở vào trong. Bây giờ, trong cô gái gầy gò đó chỉ có duy nhất một nỗi sợ chi phối.
Bà Chánh bận bịu suýt xoa an ủi cháu nên im lặng một lúc lâu, bấy giờ mới lên tiếng:
- Năm đó tao kêu mày đuổi đó đi, mà mày không nghe, giờ để trong nhà như cháy bom nổ chậm, ai cũng không yên.
Nhắc tới chuyện cũ, ông Thượng thoáng lúng túng, gằn giọng:
- Nó ra đường lỡ bêu rếu cái nhà này, rồi mai mốt không ngóc đầu lên mần ăn nổi. - Ông nhìn bà Chánh, tròng mắt liếc qua vợ mình như biểu ý có bà Thượng ở đây, không được đào sâu lại thứ quá khứ cũ rích. Bà Chánh cũng hiểu ý nên bâng quơ với sự ngập ngừng:
- Chuyện lỡ rồi, giờ mày coi tính sao thì tính. Cứ để nó đánh cháu tao hoài, tao không chịu được. - Thật ra ngay chính bà Chánh với thân phận mẹ chồng cũng ngần ngại đứa con dâu đanh đá.
Mấy mươi năm trước, nhà bà giàu nổi danh trong làng nhưng khi ông Chánh bị bạn bè rủ rê cờ bạc, ông bắt đầu bê tha trong làm ăn khiến cho tiền bạc, đất đai trong nhà như nước đổ ngoài khơi, tiêu tán mất trong thời gian ngắn. Đến lúc cưới cái Lan - vợ đầu của ông Thượng - nhà bà chỉ còn cái vỏ rỗng nhưng vẫn giữ lối sống phô trương vì không muốn mất mặt.
Sau này, khi cái Lan mất, bà biết con trai mình cũng ngầm qua lại với con gái điền chủ ở làng bên cạnh, cũng là bà Thượng hiện tại nên cho người mai mối, thuyết phục ông Điền gả con, bởi lúc đầu ông Điền không đồng ý vì biết ông Thượng có một đời vợ và một số lời đàm tiếu không hay về nhà bà Chánh. Nhưng cuối cùng, vì thương con gái và lời ngon tiếng ngọt của bà Chánh, ông cũng đồng ý. Nhờ của hồi môn mà bà Thượng được đem theo và sự giúp sức của bên gia phía sui nên việc làm ăn trong nhà bà Chánh mới vực dậy trông thấy.
Nhưng ở xã hội nào cũng thế, khi kẻ nó vừa có tiền, vừa nắm được điểm yếu của đối phương chắc hẳn sẽ có lợi thế. Vừa vặn bà Thượng đáp ứng đủ hai điều đó, vừa có tiền, vừa phát hiện những bí mật động trời trong nhà bà Chánh nên một bước trở thành chủ nhân theo đúng nghĩa của nó. Bà Chánh đang miên man trong dòng hồi tưởng, chợt nghe đứa con dâu đanh đá của mình lên tiếng:
- Ông với má coi làm sao được thì làm. Cùng lắm mẹ con tôi bồng bế nhau về nhà ngoại. - Bà vùng vằng với sự chua ngoa đã thấm vào tận xương tủy. Nhưng tính cách đó cũng hợp lý với thân phận giàu có của bà, cộng thêm việc phát hiện bản thân bị lợi dụng để gả vào một gia đình suýt không còn miếng ăn khiến bà chỉ cần nghĩ tới đã đủ căm giận.
Bà Chánh cuống cuồng:
- Thôi con, chuyện có gì đâu, thủng thẳng mẹ tính. Thằng Quý nó về bển, chắc má chết chứ không sống được. - Bà không nghĩ ngợi, trực tiếp hạ mình như một lời van nài con dâu.
Ông Thượng nghe tới đây, cơn giận đã nguội đi hay thẳng thắn hơn, nỗi sợ hãi đã chiếm ngự tất cả trí óc ông trước con đường vợ mình đang dự định, ông đứng lên nói:
- Thôi được rồi, má với mình đừng nghĩ nhiều cho hại thân. Cùng lắm tôi xây rào ngăn luôn, để thằng Quý không ra đó.
Bà Thượng nhận ra ông đã hoà hoãn nhưng đây vẫn chưa phải là đáp án mình cần, bà bắt đầu than vãn với nỗi bất an nặng mang:
- Hông ấy ông đuổi họ đi luôn cho lành, mẹ con nó ở trong nhà, tôi cứ trong thấp thỏm không yên, lỡ nó xổng ra ngoài thì có nước tôi chết, rồi thằng Qúy độc đinh của nhà này chắc sống cũng không nổi. - Trông bà lúc này rất đáng thương, bởi như kẻ nằm trong vòng nguy khốn, chẳng biết bản thân bị giết lúc nào nhưng có lẽ chỉ trời và đất biết được, đằng sau vẻ sợ hãi đó là một bụng dạ tâm cơ, sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn để đạt thứ mình cần. Chẳng hạn bà ta sẽ dẫn thằng Quý xuống căn phòng kho để trêu chọc hai kẻ “không bình thường” khiến họ tức điên lên, sau đó tọc mạch cho ông Thượng biết được, ra tay xử trí họ. Hoặc sớm một chút, đuổi họ ra khỏi nhà, còn tốt nhất họ dừng thở như hợp thức hóa cho cái đám tang đã tổ chức hơn mười năm.
Ông Thượng vò đầu bức tóc, cằn nhằn lấy lệ:
- Bà toàn nói chuyện gì đâu. - Ông dứt lời, đi thẳng ra sau nhà, lúc ngang bếp, tiện tay cầm theo ổ bánh mì ăn thừa, nếu để ý sẽ thấy rõ trên nó còn có dấu răng. Sau đó, ông mở cửa phòng kho bụi bặm, nặng mùi ẩm thấp hôi tanh. Nơi đây tựa một nơi bỏ hoang, rất lâu không có người ở nhưng thật ra trong đây luôn có tiếng rên rỉ vẳng lên như tiếng đàn bầu da diết giữa đêm đông u tịch, mang cảm giác lạnh lẽo và đầy u ám.
- Má coi, thằng Quý nó tội nghiệp chị nó, nên xuống chơi, ai dè bị mẹ con nó kéo tay lại đánh, con không ra kịp chắc giờ… - Bà dừng lại, lắc đầu như xua đi thứ suy nghĩ xui xẻo đang hiện ra, âm giọng trở nên não nề:
- Con không biết tính sao. - Với điệu bộ của bà Thượng, khiến bà Chánh tưởng tượng rằng thằng Qúy đang đứng ở ngưỡng thập tử nhất sinh, chỉ cần mẹ nó chậm một giây, cũng đủ kết thúc sinh mạng đức tôn của nhà bà. Bà Chánh tái mặt, khóe môi run run mà không thốt ra được lời nào bởi chưa trấn áp được nổi hoảng loạn trỗi dậy.
Ông Thượng chau mày, gắt gỏng:
- Tôi đã dặn nó đừng có ra, mà có nghe đâu, rồi tranh thủ tôi nghỉ trưa lấy chìa khóa trốn xuống dưới. - Cái phòng kho đó chỉ duy nhất ông là người có chìa và luôn giữ cẩn thận nhưng hà cớ gì thằng quý vẫn vào được. Dĩ nhiên ông biết rõ thủ phạm nhưng không vạch trần bởi vì ngoài mặt ông mạnh miệng nhằm giữ oai nghiêm của người đảm đương vai trò trụ cột, còn bên trong ông luôn e dè bà Thượng nên lẳng lặng nhún nhường. Dù có căm phẫn tới đâu, ông cũng biết điểm dừng, không đi quá trớn.
- Á à, thì ra ông vẫn bênh vực nên đổ lỗi lên đầu mẹ con tôi. - Bà Thượng liếc ông, lớn tiếng trách móc.
Thái độ của ông Thượng giảm đi đôi chút so với vừa rồi:
- Đó là bà tự nghĩ, tôi không có nói. - Bấy giờ, trong nét mặt của ông có chút khiếp nhược trước đôi mắt của vợ mình.
Ông nhìn những người giúp việc trong gia đình đang đứng cách không xa bằng ánh mắt sắc bén mang đầy ý đe dọa, trong cơn điên tiết quát lớn:
- Còn cái đám người làm vô dụng, không khi nào ngăn được thằng Qúy ra đó. - Ông trút ngọn lửa giận không được bùng phát của mình vào đám người vô can.
Cái Sen - cô gái giúp việc đang khúm núm bôi thuốc cho cậu chủ, lắp bắp:
- Dạ con… - Cô đang định nói gì, chợt dừng hẳn khi nghe lời chanh chua của bà Thượng:
- Sao? - Chỉ một từ của bà nhưng nó chẳng khác một con dao với sức sát thương mạnh mẽ khiến những người xung quanh vô thức run rẩy, bao lời biện hộ nếu có cũng sẽ chết từ trong trứng nước. Sắc mặt cái Sen sa sầm, người như nhợt đi, hai tay bấu chặt vào đùi non, lưng khòm xuống, đầu cúi thấp hơn cả vừa rồi, ấp úng:
- Thưa ông, con lỡ lần này, sẽ không có lần sau đâu. - Cô bất chợt nhận lỗi về mình với nỗi uất nghẹn đang tràn ra khóe mắt nhưng vẫn cố để nuốt tiếng nức nở vào trong. Bây giờ, trong cô gái gầy gò đó chỉ có duy nhất một nỗi sợ chi phối.
Bà Chánh bận bịu suýt xoa an ủi cháu nên im lặng một lúc lâu, bấy giờ mới lên tiếng:
- Năm đó tao kêu mày đuổi đó đi, mà mày không nghe, giờ để trong nhà như cháy bom nổ chậm, ai cũng không yên.
Nhắc tới chuyện cũ, ông Thượng thoáng lúng túng, gằn giọng:
- Nó ra đường lỡ bêu rếu cái nhà này, rồi mai mốt không ngóc đầu lên mần ăn nổi. - Ông nhìn bà Chánh, tròng mắt liếc qua vợ mình như biểu ý có bà Thượng ở đây, không được đào sâu lại thứ quá khứ cũ rích. Bà Chánh cũng hiểu ý nên bâng quơ với sự ngập ngừng:
- Chuyện lỡ rồi, giờ mày coi tính sao thì tính. Cứ để nó đánh cháu tao hoài, tao không chịu được. - Thật ra ngay chính bà Chánh với thân phận mẹ chồng cũng ngần ngại đứa con dâu đanh đá.
Mấy mươi năm trước, nhà bà giàu nổi danh trong làng nhưng khi ông Chánh bị bạn bè rủ rê cờ bạc, ông bắt đầu bê tha trong làm ăn khiến cho tiền bạc, đất đai trong nhà như nước đổ ngoài khơi, tiêu tán mất trong thời gian ngắn. Đến lúc cưới cái Lan - vợ đầu của ông Thượng - nhà bà chỉ còn cái vỏ rỗng nhưng vẫn giữ lối sống phô trương vì không muốn mất mặt.
Sau này, khi cái Lan mất, bà biết con trai mình cũng ngầm qua lại với con gái điền chủ ở làng bên cạnh, cũng là bà Thượng hiện tại nên cho người mai mối, thuyết phục ông Điền gả con, bởi lúc đầu ông Điền không đồng ý vì biết ông Thượng có một đời vợ và một số lời đàm tiếu không hay về nhà bà Chánh. Nhưng cuối cùng, vì thương con gái và lời ngon tiếng ngọt của bà Chánh, ông cũng đồng ý. Nhờ của hồi môn mà bà Thượng được đem theo và sự giúp sức của bên gia phía sui nên việc làm ăn trong nhà bà Chánh mới vực dậy trông thấy.
Nhưng ở xã hội nào cũng thế, khi kẻ nó vừa có tiền, vừa nắm được điểm yếu của đối phương chắc hẳn sẽ có lợi thế. Vừa vặn bà Thượng đáp ứng đủ hai điều đó, vừa có tiền, vừa phát hiện những bí mật động trời trong nhà bà Chánh nên một bước trở thành chủ nhân theo đúng nghĩa của nó. Bà Chánh đang miên man trong dòng hồi tưởng, chợt nghe đứa con dâu đanh đá của mình lên tiếng:
- Ông với má coi làm sao được thì làm. Cùng lắm mẹ con tôi bồng bế nhau về nhà ngoại. - Bà vùng vằng với sự chua ngoa đã thấm vào tận xương tủy. Nhưng tính cách đó cũng hợp lý với thân phận giàu có của bà, cộng thêm việc phát hiện bản thân bị lợi dụng để gả vào một gia đình suýt không còn miếng ăn khiến bà chỉ cần nghĩ tới đã đủ căm giận.
Bà Chánh cuống cuồng:
- Thôi con, chuyện có gì đâu, thủng thẳng mẹ tính. Thằng Quý nó về bển, chắc má chết chứ không sống được. - Bà không nghĩ ngợi, trực tiếp hạ mình như một lời van nài con dâu.
Ông Thượng nghe tới đây, cơn giận đã nguội đi hay thẳng thắn hơn, nỗi sợ hãi đã chiếm ngự tất cả trí óc ông trước con đường vợ mình đang dự định, ông đứng lên nói:
- Thôi được rồi, má với mình đừng nghĩ nhiều cho hại thân. Cùng lắm tôi xây rào ngăn luôn, để thằng Quý không ra đó.
Bà Thượng nhận ra ông đã hoà hoãn nhưng đây vẫn chưa phải là đáp án mình cần, bà bắt đầu than vãn với nỗi bất an nặng mang:
- Hông ấy ông đuổi họ đi luôn cho lành, mẹ con nó ở trong nhà, tôi cứ trong thấp thỏm không yên, lỡ nó xổng ra ngoài thì có nước tôi chết, rồi thằng Qúy độc đinh của nhà này chắc sống cũng không nổi. - Trông bà lúc này rất đáng thương, bởi như kẻ nằm trong vòng nguy khốn, chẳng biết bản thân bị giết lúc nào nhưng có lẽ chỉ trời và đất biết được, đằng sau vẻ sợ hãi đó là một bụng dạ tâm cơ, sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn để đạt thứ mình cần. Chẳng hạn bà ta sẽ dẫn thằng Quý xuống căn phòng kho để trêu chọc hai kẻ “không bình thường” khiến họ tức điên lên, sau đó tọc mạch cho ông Thượng biết được, ra tay xử trí họ. Hoặc sớm một chút, đuổi họ ra khỏi nhà, còn tốt nhất họ dừng thở như hợp thức hóa cho cái đám tang đã tổ chức hơn mười năm.
Ông Thượng vò đầu bức tóc, cằn nhằn lấy lệ:
- Bà toàn nói chuyện gì đâu. - Ông dứt lời, đi thẳng ra sau nhà, lúc ngang bếp, tiện tay cầm theo ổ bánh mì ăn thừa, nếu để ý sẽ thấy rõ trên nó còn có dấu răng. Sau đó, ông mở cửa phòng kho bụi bặm, nặng mùi ẩm thấp hôi tanh. Nơi đây tựa một nơi bỏ hoang, rất lâu không có người ở nhưng thật ra trong đây luôn có tiếng rên rỉ vẳng lên như tiếng đàn bầu da diết giữa đêm đông u tịch, mang cảm giác lạnh lẽo và đầy u ám.