Chương 8 - Nửa Đêm Ai Đang Gõ Cửa

11

Khu rừng nhỏ ở góc Đông Nam của trường cây cối um tùm, bên ngoài còn có nhiều bụi rậm, vì nơi này cách xa mọi nơi nên hiếm khi có sinh viên lui tới, ngay cả các cặp đôi cũng không thích đến đây vì cành cây cào xước mặt.

Nhưng ngày 6, chúng tôi đã từng đến đây.

Cảnh sát dẫn người vào lục soát sơ qua rồi lập tức kéo dây cảnh giới, chúng tôi bị chặn lại bên ngoài, trong lòng nơm nớp lo sợ.

Một lúc lâu sau, viên cảnh sát từng thẩm vấn tôi bước ra, mặt nghiêm trọng, giơ cho tôi xem một chiếc điện thoại gần cạn pin, trên màn hình là một tin nhắn chưa kịp gửi đi: “Cứu tôi…”

Đó là điện thoại của Liễu Khiết.

Khi trở lại đồn công an, cảnh sát mới kể cho chúng tôi nghe chi tiết vụ án.

Thời gian tử vong của Liễu Khiết là vào trưa ngày 6, cô ấy hoàn toàn không phải ngã chết mà là bị bóp cổ đến chết, trước khi chết còn bị xâm hại tình dục.

“Tôi hỏi em về hoa tử vi là bởi vì chúng tôi tìm thấy cánh hoa tử vi trong miệng cô ấy.”

“Nơi cô ấy bị hại rất có thể chính là khu rừng nhỏ ấy, lúc đó cô ấy đã nhắn tin cầu cứu các em trong nhóm, nhưng đáng tiếc là tin nhắn chưa kịp gửi đi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại được đựng trong túi đựng tang vật, trong khoảnh khắc ấy, thời gian như quay ngược, tôi nhớ lại một chi tiết bị bỏ qua.

Ngày 6, chúng tôi đã từng đến khu rừng nhỏ đó.

Ngay sau khi Liễu Khiết nhắn tin cầu cứu.

Hôm đó vì hẹn nhau đi chơi, ba đứa chúng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trang điểm tỉ mỉ, mặc váy xinh xắn.

Ngô Tú Văn đề nghị chụp ảnh dưới tán hoa tử vi, màu hồng tím của hoa rất hợp với váy.

Chúng tôi vui vẻ đồng ý.

Chúng tôi đã chụp rất nhiều ảnh dưới cây tử vi, ai cũng có tấm ảnh ưng ý…

Mặt tôi tái nhợt, vội mở điện thoại ra tìm những bức ảnh đã chia sẻ vào nhóm ký túc xá hôm đó.

Không phải bức này…

Không phải bức này…

Đến bức tiếp theo…

Cuối cùng, trong tấm ảnh chụp chung của ba người, khi phóng to vô số lần, tôi đã nhìn thấy Liễu Khiết.

Phóng to đến mức khuôn mặt Liễu Khiết chỉ còn là một mảng pixel, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của cô ấy, ẩn giữa những tầng cây chồng chéo, nơi khe hở tinh tế ấy.

Cô ấy đang đưa tay về phía chúng tôi, miệng bị một người đàn ông bịt chặt, rồi biến mất trong bức ảnh tiếp theo.

Hôm đó… cô ấy đã gặp nạn ngay sau lưng chúng tôi.

Cô ấy đã nhìn thấy chúng tôi, đã cầu cứu chúng tôi.

Nhưng… chúng tôi không hề hay biết.

Trong phòng thẩm vấn, ba tiếng khóc đầy ân hận vang vọng.

Đó là nỗi hổ thẹn của ba cô gái trẻ với người bạn đã mất.

Đó là sự nuối tiếc vì đã không cứu được cô ấy.

12

Hung thủ nhanh chóng bị cảnh sát bắt giữ.

Đó là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, nhân lúc không ai để ý đã trèo tường lẻn vào trường.

Người đàn ông chưa từng học đại học, ban đầu chỉ định lẻn vào tham quan, nhưng tại khu rừng nhỏ đã bắt gặp Liễu Khiết đang đi một mình.

Liễu Khiết lúc ấy đang đi thăm dò.

Cô ấy cũng muốn xem hoa tử vi có đẹp không để chụp ảnh, sau khi in xong tài liệu ôn tập đã đi vòng qua đó xem trước, kết quả bị gã đàn ông kéo vào rừng nhỏ, gã còn dùng điện thoại của cô ấy để nhắn tin giả cho chúng tôi.

Sau đó khi chúng tôi đến chụp ảnh, cả Liễu Khiết và gã đều đã nhìn thấy. Ban đầu gã định bỏ chạy, nhưng thấy chúng tôi không hề phát hiện ra, gã càng liều lĩnh, tiếp tục xâm hại và bóp chết cô ấy.

Nghe cảnh sát kể xong, tôi siết chặt nắm đấm.

Liễu Khiết có cha mẹ đã tái hôn, cô ấy được bà ngoại nuôi dưỡng, tự ti nhạy cảm, lúc mới nhập học luôn rụt rè làm quen với chúng tôi. Sau khi chúng tôi trở thành bạn tốt, cô ấy mới dần dần cởi mở.

Cô ấy từng nói: “Chúng mình sẽ mãi là bạn thân, dù tốt nghiệp cũng phải thường xuyên liên lạc, mỗi năm gặp nhau một lần.”

Đó có lẽ là lý do vì sao cô ấy vẫn cố chấp muốn kéo chúng tôi đi cùng.

Hiện giờ, thi thể cô ấy nằm lạnh lẽo trong phòng pháp y, không ai thân thích đến nhận.

Tối hôm đó, chúng tôi từ chối lời đề nghị ngủ lại của cô giáo, có những chuyện chúng tôi phải tự mình đối diện.

Vừa qua nửa đêm, tiếng gõ cửa vang lên đúng giờ, lần này chúng tôi trực tiếp mở cửa.

Dù chẳng nhìn thấy gì, chúng tôi vẫn lớn tiếng nói:

“Liễu Khiết, xin lỗi!”

“Liễu Khiết, xin lỗi!”

“Liễu Khiết, xin lỗi!”

“Xin lỗi, chúng tôi đã không thể cứu cậu, khiến cậu phải chịu khổ.”

“Con đường hoàng tuyền có thể cô đơn, nhưng cậu cứ yên tâm đi nhé, kiếp sau chúng ta nhất định sẽ làm bạn tốt!”

“Ngày mai, hung thủ sẽ bị dẫn đi thực địa nhận diện, chúng tôi sẽ để hắn trả giá trước cậu!”

“Liễu Khiết, cậu đi đi, đi con đường mà cậu nên đi… chúng tôi, sẽ luôn nhớ cậu!”

Một cơn gió lạnh thổi qua lành lạnh nhưng không lạnh lẽo.

Chúng tôi lấy kinh văn cầu siêu từ chỗ Vương Vũ Sanh, tụng niệm cả đêm trong ký túc xá.

Không biết từ khi nào, cả bọn đều nằm ngủ trên sàn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy vài cánh hoa tử vi màu hồng tím rơi trên ngưỡng cửa, rực rỡ dưới ánh nắng.

Không kịp nữa rồi!

“Bắt lấy hắn!”

Bên ngoài rừng nhỏ bỗng vang lên tiếng náo động, ngẩng đầu lên, thấy một đám đông sinh viên ùn ùn kéo đến, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía hung thủ.

“Chính là hắn! Chính hắn giết Liễu Khiết!”

Lớp trưởng phẫn nộ hô lớn, tất cả mọi người đồng loạt xông lên.

Mọi người phân công rõ ràng, một nhóm chặn cảnh sát, nhóm còn lại lao vào tát hung thủ.

Chúng tôi chen lên phía trước, tôi túm lấy tóc hắn tát túi bụi, Ngô Tú Văn vốn chưa từng đánh nhau, lần này cũng dồn hết phẫn nộ đá mạnh vào hạ bộ hắn.

Chu Hiểu Vũ bình thường hiền lành, giờ thì rút cây chổi nhà vệ sinh ra quật thẳng vào đầu hắn.

Đợi đến khi cảnh sát và bảo vệ trường chạy tới dẹp đám đông, chúng tôi đã tản đi, để mặc hắn nằm trên đất rên rỉ, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn.

Cuối cùng ba chúng tôi bị gọi lên đồn công an.

Không còn cách nào, ai bảo trong nhóm học sinh tham gia chỉ có chúng tôi quen mặt.

Chúng tôi bị cảnh sát nghiêm khắc phê bình, mỗi người phải viết bản cam kết 1500 chữ, cuối cùng mới được cho về.

“Chú ơi, chúng cháu có thể gặp cô ấy một lần được không?”

Quả nhiên, cảnh sát từ chối.

“Đợi đến khi tổ chức tang lễ, các cháu hãy tiễn biệt cô ấy.”

Dù sao chúng tôi không phải người nhà của Liễu Khiết, không có quyền pháp lý để gặp thi thể cô ấy.

“Vậy… chúng cháu có thể gặp tên hung thủ không?”

Lần này, cảnh sát lặng lẽ gật đầu.

Hung thủ bị đánh bầm dập suốt buổi sáng, giờ đây trông rất thê thảm, nhưng khi nhìn chúng tôi vẫn ánh lên tia dữ tợn.

Chúng tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt một cánh hoa tử vi trước mặt hắn, nghe hắn gào thét hoảng loạn, rồi quay người bỏ đi.

Kẻ ác cuối cùng cũng phải chịu báo ứng.

Liễu Khiết, nếu đường đi âm phủ cô đơn quá, vậy thì cứ mang hắn theo nhé!

Sau lưng chúng tôi, một cảnh sát trẻ thì thầm hỏi đội trưởng: “Cứ thế mà thả họ đi sao? Pháp y nói Liễu Khiết chết vào ngày 6, sao đến ngày thứ 4 sau đó mới xuất hiện trong ký túc xá?”

Viên cảnh sát già hít một hơi thật sâu: “Không thả thì làm sao? Có những chuyện nói không rõ được.”

Như việc tại sao tất cả mọi người đều có thể chứng thực rằng mấy ngày đó vẫn nhìn thấy Liễu Khiết, một Liễu Khiết vẫn đi học, vẫn ăn uống như bình thường.

“Thôi đi, đừng nghĩ nhiều nữa, lo mà viết báo cáo cho xong đi!”