Chương 8 - Nữ Tử Mang Thai Trong Phủ Tướng Quân
“Diệp nương tử quá lời rồi. Luận về tàn nhẫn, ta nào sánh được với ngươi? Nhìn Nam Cung
Dạ bị ngươi xoay như chong chóng, chắc trong lòng hả hê lắm phải không?” – Ta lạnh lùng châm chọc:
“Nếu không phải hắn quá tin tưởng ngươi, dựa vào bản lĩnh của hắn, sao có thể dễ dàng bị bắt trói như chó vậy được?”
“Chuyện tướng quân si tình với ta, thiếp khắc ghi trong lòng, chỉ tiếc ông trời trêu ngươi, ta và chàng có duyên vô phận.” – Diệp Uyển Uyển giả bộ bi thương, nói lời thâm tình.
Ọe! Nghe mà muốn nôn.
“Ngươi đến đây rốt cuộc muốn gì?” – Ta không muốn dây dưa thêm, liền hỏi thẳng.
“Thiếp là vì tốt cho Nam Cung phu nhân, tới đây để khuyên người một câu cuối cùng. Nếu không muốn ngày mai thấy thủ cấp của tướng quân treo trên cổng thành, thì hãy giao ra lệnh bài tướng quân.”
“Không cho. Các ngươi muốn xử lý hắn thế nào thì cứ làm, khỏi cần tới hỏi ta.” – Ta dứt khoát cự tuyệt.
“Nam Cung phu nhân! Lòng dạ người thật sự sắt đá đến vậy sao?” – Diệp Uyển Uyển như không thể tin nổi, quát lên:
“Cho người một ngày suy nghĩ. Nếu mai chưa có lệnh bài, đầu của tướng quân nhất định sẽ treo cao thiên cổ!”
“Ngươi nói xong rồi chứ? Xong rồi thì cút.”
Ta nhìn theo bóng lưng nàng ta rời đi, lặng lẽ phất tay ra hiệu cho ám vệ âm thầm bám theo.
Dẫu sao cũng là con ruột, cho dù ngu ngốc tới đâu, ta cũng không thể thật sự để hắn chết oan uổng.
Những ngày qua ta đã cho người điều tra kỹ càng chỗ ẩn thân của chúng.
Chỉ là vẫn nhẫn nhịn, chờ chúng lộ sơ hở.
Cuối cùng, khi ta mang theo Ngự Lâm Quân tới căn nhà đổ nát ngoài thành, thì quả nhiên bọn chúng đang chuẩn bị chuyển đi.
Chắc do lo Diệp Uyển Uyển đã để lộ hành tung, nhưng đáng tiếc – vẫn chậm một bước.
Bất ngờ vui mừng là mấy tên tâm phúc của tướng quân Phiêu tộc cũng đang có mặt.
Một mẻ bắt hết.
Nam Cung Dạ bị trói như con nhộng, co ro một góc, đôi mắt trông ta như sắp khóc.
“Nam Cung phu nhân… là ta sai rồi… cầu xin người, nể tình tướng quân chưa bị hành hạ, tha cho ta một mạng.” – Diệp Uyển Uyển thấy đại thế đã mất, nước mắt đầm đìa van xin.
“Mẫu thân… nàng ấy còn đang mang thai cốt nhục của con… xin người hãy tha nàng một lần.” – Nam Cung Dạ cố gắng cầu xin thay cho ả ta.
Ta nhìn hắn như nhìn kẻ đần độn:
“Ngoan, đừng lo cho nàng ta nữa… lo mà lo cho cái mạng của ngươi trước đi. Ngươi sắp không sống khá được đâu.” – Ta nhẹ nhàng vỗ má hắn, giọng ngọt như đường, lòng thì lạnh như băng.
8
Diệp Uyển Uyển lần nữa bị giam vào ngục. Đợi sau khi sinh xong sẽ lập tức xử trảm — lần này, tuyệt đối không ai có thể cứu được.
Còn Nam Cung Dạ, nhờ công bắt giữ được mấy tên Phiêu tộc quan trọng, lại thêm hoàng thượng muốn mượn hắn làm quân cờ, nên được xử nhẹ — đầy ra biên cương sung quân.
Mười tháng sau, Diệp Uyển Uyển sinh hạ một hài nhi.
Đứa nhỏ ấy — một điểm cũng không giống Nam Cung Dạ, mà lại giống hệt một trong số đám tâm phúc Phiêu tộc đã bị bắt giữ.
Lúc đó, ta chỉ thấy trong đầu hiện lên một cánh đồng cỏ xanh mướt mênh mông phủ kín trên đầu đứa con trai ngu ngốc kia.
Ta lập tức gọi ám vệ đến, hạ lệnh:
“Cưỡi ngựa nhanh nhất, đưa ngay ‘tin vui’ này tới biên cương cho Nam Cung Dạ!”
[Toàn văn hoàn]