Chương 6 - Nữ Tử Mang Thai Trong Phủ Tướng Quân
Mấy chuyện này đột nhiên bị phơi ra – không cần đoán cũng biết, là chiêu trò của đứa con trai ngốc kia.
Nhưng Nam Cung Dạ, nếu chỉ có vậy, thì bản lĩnh ngươi cũng cạn rồi.
Quả nhiên, hắn còn tiếp chiêu sau.
Nam Cung Dạ lấy lý do “mẫu thân bất hiền”, viết đơn trạng dâng lên trước ngự tiền.
Tố cáo ta vì không ưa xuất thân Diệp Uyển Uyển, luôn tìm cớ hà khắc nàng, còn hạ độc thủ, mưu đồ đoạt sạch gia sản phủ tướng quân.
Từng câu từng chữ trong trạng thư đều là lời tố cáo ta – một “ác phụ độc mẫu” bằng xương bằng thịt.
Ta nhìn bản trạng mà trong lòng lạnh như sương sớm.
Đây chính là đứa con mà ta nuôi dưỡng hơn hai mươi năm ư? Vậy mà dám xử ta thế này?
Hắn tưởng làm vậy sẽ ép ta khuất phục?
Sai rồi.
“Cô mẫu, biểu đệ, đều là người trong một nhà, cớ sao vì một nữ tử mà làm đến mức này?” – Bệ hạ ngồi trên ngự tọa, ngữ khí ôn hòa khuyên giải.
“Hoàng thượng, không phải là thần nhi muốn gây chuyện, mà là mẫu thân quá đáng! Người không thích Uyển Uyển thì thôi, bọn thần nhi đã rút lui khỏi phủ rồi, cớ sao còn phải phái ám vệ ám sát nàng?” – Nam Cung Dạ phẫn nộ.
“Ta sai thích khách giết nàng? Nam Cung Dạ, thật sự nên bổ đầu ngươi ra xem bên trong có phải toàn nước không! Ngươi đến giờ còn nhìn không ra trò mèo của ả sao?”
“Hoàng thượng, người xem đó! Mẫu thân thần nhi lúc nào cũng hung hăng vô lý như vậy!” – Hắn giương giọng kêu oan.
“Nam Cung Dạ!” – Ta gầm lên một tiếng.
“Biểu đệ, lần này là đệ quá hồ đồ.” – Hoàng thượng chau mày, nói tiếp:
“Cô mẫu cũng là vì muốn tốt cho đệ. Đệ có biết thân phận thật sự của Diệp Uyển Uyển là gì không?”
“Uyển Uyển chỉ là một cô nhi, không thân không thích, chẳng có lai lịch gì cả.”
“Ôi.” – Hoàng thượng thở dài một hơi, lệnh thị vệ dâng lên mật báo:
“Nàng ta là gián điệp của tộc Phiêu.”
Tộc Phiêu – một dân tộc phiêu bạt phương Bắc. Diệp Uyển Uyển là thiếp thân của tướng quân tộc Phiêu, vốn được đưa vào kỹ viện để tiếp cận các quý tộc.
Vậy nên cái gọi là “tình cờ gặp gỡ”, vốn dĩ là mưu đồ đã sắp đặt từ trước.
Nhìn những tư liệu trước mắt, sắc mặt Nam Cung Dạ đầy giằng xé. Nhưng hắn vẫn cố chấp nói:
“Dù thế nào đi nữa… nàng ấy cũng không phải là người như các người tưởng tượng. Con tin nàng ấy có nỗi khổ riêng.”
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi điện.
“Cô mẫu, chuyện này…” – Hoàng thượng nhìn ta.
“Xin hoàng thượng yên tâm. Dù thế nào, Nam Cung gia tuyệt đối không dung túng gian tế phản quốc.” – Ta chắp tay đáp lời, ngữ khí kiên quyết.
Nam Cung Dạ… Nam Cung Dạ…
Chỉ mong lần này, đầu óc ngươi có thể tỉnh táo đôi phần. Bằng không thì…
Đành phải đoạn tuyệt.
6
Nhìn đứa con thất thần, thất sắc, ánh mắt trống rỗng đứng dưới hiên đình, ta buông tiếng thở dài.
“Nam Cung Dạ… ngươi đã biết sai chưa?”
“Thưa mẫu thân… Uyển Uyển đã đi rồi.” – Hắn nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe:
“Nàng nói… tất cả đều là bị ép buộc… Còn những ngày tháng ở bên ta… là chân tình thật lòng.”
“Ta… ta phải đi tìm nàng về…”
“Ngươi… ngươi là tên nghịch tử! Diệp Uyển Uyển kia rốt cuộc đã hạ cho ngươi thứ mê dược gì!” – Một luồng khí nghẹn cứng nơi cổ họng, khiến ta nghẹn mà không thốt nổi.
Tên ngốc này… thật sự là ta sinh ra sao? Ông trời ơi, rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì!
“Nam Cung Dạ, ngươi nghĩ cho kỹ. Nếu vẫn cố chấp muốn ở bên ả, thì Nam Cung gia… sẽ không còn chỗ cho ngươi dung thân nữa.”