Chương 7 - Nữ Thần Khoa Công Nghệ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Tôi không thèm trả lời, mà mở ngay tài khoản “Cam Soda” của mình — và một lần nữa, mở livestream.

Tôi chiếu toàn bộ bài viết “Hồ Ly học thuật Tô Tranh” lên màn hình lớn, đọc từng câu một, không sót chữ nào.

Đọc xong, tôi nhìn thẳng vào ống kính, nụ cười khinh bỉ không hề che giấu.

“Viết hay đấy. Câu chuyện rất kịch tính, chuỗi bằng chứng cũng xem như ‘đầy đủ’.

Nhưng người viết có vẻ quên hỏi chính mình một câu đơn giản nhất.”

Tôi dừng lại, hơi nghiêng người về phía trước, từng chữ đều đanh thép:

“‘Cúp Tinh Thần’ là cuộc thi do công ty ba tôi tổ chức — để chọn ra nhân tài cho đế chế thương mại tương lai của chính tôi.

Mà các người đang nói rằng — tôi, người thừa kế của đế chế đó, lại phải đi ăn cắp code của một đàn anh… đến cái tên còn chẳng ai biết rõ, để thắng một cuộc thi — vốn đã thuộc về tôi từ đầu?”

“Các người không thấy… chuyện này nó nực cười đến buồn cười à?”

Trong phòng livestream, dòng bình luận bỗng dưng im bặt.

Những lời chửi rủa, nghi ngờ trước đó như bị câu nói của tôi đánh thẳng vào mặt — ngơ ra, tắt lịm.

Tôi không dừng lại, tiếp tục tung chiêu.

“Còn về vị ‘nạn nhân’ kia — đàn anh mà các người đang thương cảm, đúng là tôi từng gặp anh ta.

Ở thư viện, chính anh ta chủ động đến hỏi tôi một số vấn đề, tôi chỉ cho mấy câu.”

“Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi:

Ba lỗi logic nghiêm trọng trong đoạn code của anh ấy — mà tôi đã chỉ rõ hôm đó — giờ anh ta sửa xong chưa?”

“Tới đoạn ghi âm kia,” — khóe môi tôi nhếch lên đầy mỉa mai — “giả mạo kỹ đấy, giọng bắt chước cũng gần giống.

Nhưng người làm ra đoạn ghi âm ấy lại quên mất một điều:

Giọng nói của tôi là mẫu cấp S — mẫu giọng cao nhất trong cơ sở dữ liệu nhận diện giọng nói của StarTech (Tinh Thần Công Nghệ).

Muốn xác minh thật giả? Chỉ cần đúng 0.01 giây.”

Tôi giơ lên trước ống kính một bản báo cáo nhận diện giọng nói vừa được tạo.

Trên đó, hai chữ đỏ chót — “Giả mạo” — đập thẳng vào mắt.

“Giờ, nói về cái gọi là ‘thuật toán cốt lõi’ nhé.”

Tôi mở giao diện lập trình trên máy tính, bắt đầu gõ như bay.

Mọi người còn chưa kịp nhìn xem tôi làm gì, thì màn hình đã hiện lên một dòng thác mã code cuộn xuống không ngừng.

Chỉ mười giây sau, tôi ngừng lại.

“Nếu các người đang nói đến cái này,” — tôi chỉ vào đoạn mã tôi vừa viết xong, có cấu trúc tối ưu hơn và hiệu suất gấp mười lần —

“thì xin lỗi, dạng này tôi có thể viết ba cái trong một phút. Mỗi cái còn không cái nào giống cái nào.”

“Tôi cần phải đi ăn cắp sao?”

Tôi đứng dậy, giọng mang theo chút mỏi mệt: “Triệu Thiến, và cả cậu — đàn anh đáng thương phía sau cô ấy.

Tôi vốn chỉ muốn các người biến khỏi thế giới của tôi một cách yên lặng.

Nhưng các người lại cứ như ruồi bọ, vo ve vo ve lao vào mặt tôi.”

“Vậy thì đừng trách tôi.”

“10 giờ sáng mai, tại giảng đường lớn của khoa Công nghệ Thông tin, tôi sẽ tổ chức buổi điều trần kỹ thuật công khai.

Tôi đã mời CTO của StarTech cùng trưởng bộ phận pháp lý tham dự.”

“Tôi sẽ chứng minh trước mặt tất cả mọi người — thế nào mới gọi là kỹ thuật thật sự.”

Nói xong, tôi tắt livestream, ném điện thoại sang một bên.

10 giờ sáng hôm sau, giảng đường lớn nhất khoa Công nghệ Thông tin chật kín người.

Cả lối đi lẫn cửa ra vào đều không còn chỗ trống.

Lãnh đạo khoa, giáo sư, và vài người mặc vest chỉnh tề ngồi ở hàng ghế đầu — Chính là CTO và đội pháp lý của StarTech.

Triệu Thiến và “đàn anh” tên Vương Khải được sắp xếp ngồi ở vị trí nổi bật nhất ngay dưới sân khấu.

Triệu Thiến mặt trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn độc ác. Vương Khải thì ngồi không yên, mắt láo liên né tránh.

Tôi là người cuối cùng bước vào giảng đường.

Tôi đi thẳng lên bục, cắm máy vào máy chiếu.

“Bắt đầu thôi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.” Giọng tôi vang rõ ràng khắp cả căn phòng.

Tôi chiếu đoạn mã “thuật toán cốt lõi” mà Vương Khải nộp lên màn hình lớn.

“Anh Vương Khải,” — tôi gọi tên — “trước khi anh nói tôi ăn cắp thành quả của anh, tôi chỉ muốn hỏi:

Đoạn code lỗi chồng lỗi này — thật sự là anh viết sao?”

Vương Khải đỏ bừng cả mặt, cố gắng tỏ ra cứng rắn:

“Tất nhiên là tôi viết! Tôi mất mấy tháng mới làm ra đấy!”

“Thật vậy à?” — tôi bật cười lạnh — “Vậy anh giải thích giúp tôi xem tại sao đoạn ‘tâm huyết’ của anh lại có đến 93% giống với một bằng sáng chế mã hóa mà công ty ba tôi đã đăng ký từ ba năm trước?”

Tôi vừa dứt lời, trưởng phòng pháp lý của StarTech đứng dậy, đưa một xấp tài liệu dày cho viện trưởng khoa.

Mặt Vương Khải tái mét trong một giây.

Tôi không cho anh ta cơ hội lấy lại bình tĩnh.

“Thật ra chuyện anh đạo nhái cũng không phải vấn đề chính.

Vấn đề là — anh đạo nhái còn không biết sao cho đúng.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)