Chương 4 - Nữ tác giả và màn cứu vớt nhân vật bất đắc dĩ

13

Hứa Tử An lao lên phía trước, khiến tim tôi như ngừng đ,ập.

Anh ta hành động nhanh đến mức tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.

“Phó Minh Thần, bảo vệ Lâm Chi!”

Hét xong câu đó, anh ta và Hà Mộc Sinh ngã nhào xuống đất, vật lộn dữ dội.

Phó Minh Thần phản ứng rất nhanh, kéo tay tôi đưa ra một bên.

“Đoàng—”

Một tiếng s,úng vang lên, tôi sững người, đầu óc trống rỗng.

Quay đầu nhìn lại, tôi thấy Hứa Tử An và Hà Mộc Sinh đang giằng co giật lấy khẩu s,úng.

Đám thuộc hạ của Hà Mộc Sinh không dám nổ súng, tất cả cùng lao vào kéo Hứa Tử An ra.

“Nhanh lên!”

Tôi nắm lấy tay áo của Phó Minh Thần, lắp bắp, “Gọi người giúp anh ta! Nhanh lên!”

“Đoàng—”

Lại một tiếng súng vang lên.

Tất cả mọi người xung quanh đồng loạt tản ra.

Hạ Tử An ôm lấy cánh tay, ngã xuống đất, m,áu tuôn ra không ngừng.

Mặt đất đầy m,áu đ,ỏ…

Hà Mộc Sinh bật cười đ,iê,n cuồng, loạng choạng đứng dậy từ mặt đất.

Hắn giẫm lên cánh tay bị thương của Hứa Tử An, dùng s,úng chĩa thẳng vào đầu anh ta.

“Ch,et đi.”

“Hứa Tử An!!”

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đ,au đớn đến mức không thở nổi.

“Hà Mộc Sinh! Đừng làm vậy!”

“Đoàng—”

Một tiếng s,úng vang lên, lũ chim trong rừng giật mình bay tán loạn.

Hà Mộc Sinh ngơ ngác nhìn vào lỗ m,áu trước ngực mình, một ngụm m,áu lớn phun ra, sau đó hắn không còn đứng vững, ngã gục xuống đất.

“Ha ha ha ha ha ha!”

Một giọng cười lớn vang lên từ phía sau, đầy chất nam tính và dữ dội,

“Hà Mộc Sinh! Cuối cùng tao cũng trả được thù rồi! Ha ha ha ha!”

Tôi nhìn về phía người đàn ông toàn thân bê bết m,áu, gần như không còn nhận ra hình dạng, chính là Lạc Đà.

Trái tim tôi dâng lên cảm giác tội lỗi tận cùng!

Một người đàn ông mạnh mẽ như thế, phải liều mạng thoát khỏi vòng vây, và tự tay báo thù. Tôi đã viết hắn trong sách như một nhân vật phản diện, giờ đây cảm giác đó thật đ,au đớn.

“Đừng nhúc nhích!”

“Giơ tay lên!”

Cuối cùng, đồng đội của Hứa Tử An đã kịp đến nơi.

Lạc Đà và đám thuộc hạ của Hà Mộc Sinh đều bị khống chế.

Tôi đẩy tay của Phó Minh Thần ra, lao về phía Hứa Tử An.

Anh ấy vẫn còn tỉnh.

Ít nhất anh ấy vẫn nhận ra tôi.

Tôi cúi xuống sát mặt anh ấy khi thấy môi anh khẽ mấp máy.

“Anh muốn nói gì sao?”

Hứa Tử An hơi thở yếu ớt, thì thào,

“Đừng khóc…”

Anh vừa mở miệng, tôi đã khóc càng to hơn.

Tôi sợ hãi, rất sợ anh ấy sẽ ch,et.

“Khóc lên nhìn xấu ch,et đi được.”

Tôi: “…”

Ch,et quách đi cho rồi.

14

Nửa tháng sau.

Vết thương của Hứa Tử An đã lành đi nhiều, chỉ là cánh tay bị thương vẫn chưa cử động được như bình thường.

“Ah——”

Tôi cầm thìa múc một thìa cháo, đưa vào miệng anh.

Hứa Tử An nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt không rời.

Tôi chịu không nổi nữa, nhíu mày hỏi:

“Trên mặt tôi có hoa nở à?”

Hứa Tử An nói:

“Tôi vẫn rất muốn biết, lúc đó rốt cuộc em định chọn ai?”

Câu hỏi này, từ lúc anh tỉnh lại đến giờ, ngày nào cũng hỏi.

Ngày nào cũng hỏi một lần, quả thật rất kiên nhẫn.

Tôi lườm anh một cái:

“Quan trọng à? Giờ chúng ta đều đã an toàn.”

Hứa Tử An gật đầu:

“Quan trọng chứ, nếu lúc đó em chọn tôi, có lẽ tôi sẽ rất vui.”

Anh bất ngờ thốt ra một câu như vậy, làm tôi giật mình.

Tay cầm thìa run lên một chút, cháo rơi xuống áo của anh.

Tôi: “…”

Hứa Tử An cười:

“Em hoảng rồi à?”

Tôi:

“Hoảng cái đầu anh.”

Hứa Tử An:

“Em hoảng thật rồi.”

Tôi:

“Lười nói chuyện với anh.”

Hứa Tử An cúi đầu ghé sát mặt tôi:

“Em đúng là hoảng.”

Cuộc đấu khẩu này kết thúc bằng việc mặt tôi đỏ bừng và vội vàng bỏ chạy.

Hứa Tử An người này, thật sự rất khó đối phó.

15

Đi ngang qua phòng hồi sức đặc biệt, tôi không kìm được liếc nhìn vào trong.

Hà Mộc Sinh nằm trên giường, toàn thân cắm đầy dây ống dẫn.

Nhưng anh ta vẫn còn sống.

Sau khi Hà Mộc Sinh trúng đạn, hệ thống liền nhắc nhở tôi rằng tiến trình nhiệm vụ đã đạt 49%.

Dù thế nào, cái ch,et do vụ nổ khí gas của Hà Mộc Sinh đã được thay đổi.

Tuy nhiên, lý do nhiệm vụ vẫn chưa được công nhận thành công, tôi đoán, có lẽ liên quan đến kết cục cuối cùng của Hà Mộc Sinh.

Anh ta bị thương rất nặng, sống sót được hay không chỉ còn là vấn đề vài ngày nữa.

Mà kết cục của anh ta, cũng chính là điều quyết định tôi có được trở về thế giới thực hay không.

Khi Hứa Tử An xuất viện, tôi đến đón anh.

Tôi giúp anh băng lại cánh tay bị thương.

Anh vẫn cứ nhìn tôi chăm chú, không hề chớp mắt.

Tôi giả vờ thoải mái hỏi:

“Hứa Tử An, sau này khi làm nhiệm vụ nhớ cẩn thận hơn nhé.”

Hứa Tử An cười nhẹ:

“Sao thế? Lo lắng cho tôi à?”

Tôi không để ý tới sự trêu chọc của anh, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh:

“Đúng vậy, có chút lo lắng.”

Tôi không biết mình đã cố ý né tránh bao nhiêu lần, nhưng thực lòng mà nói, tôi đã không còn coi Hứa Tử An như một nhân vật trong sách nữa.

Lúc này, đối với tôi, anh ấy thậm chí còn sống động hơn nhiều người tôi từng gặp.

Cho nên việc lo lắng là thật.

Mà đ,au lòng, cũng là thật.

Hứa Tử An sững sờ nhìn tôi, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.

Tôi buộc chiếc băng trên tay anh thành một cái nơ hình cánh bướm xinh xắn.

“Xong rồi!”

“Tay nghề của tôi giỏi thật!”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh lại cúi xuống hôn lên môi tôi.

Nụ hôn đó chỉ là một cái chạm nhẹ, rất nhanh liền kết thúc.

Tôi ngây người ra.

Hứa Tử An quay mặt sang chỗ khác, ho khẽ một tiếng:

“Băng bó đẹp, thưởng cho em đấy.”

Tôi muốn cười, nhưng khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười trông còn khổ sở hơn cả khóc.

Hứa Tử An hoảng lên ngay lập tức:

“Đừng khóc!” Anh vội vã lau nước mắt cho tôi.

“Đều là lỗi của tôi, tôi vội vàng quá, hay em đ,ánh tôi đi?”

Tôi nhào vào vòng tay anh, giọng nói nghẹn ngào.

“Anh rất tốt.”

“Chỉ là… tôi không nỡ.”

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, hành lang bệnh viện trở nên nhộn nhịp hẳn lên, các bác sĩ và y tá hối hả chạy về phía phòng hồi sức đặc biệt.

“Bệnh nhân phòng hồi sức số 1 không còn dấu hiệu sự sống!”

“Mau lên! Gọi thêm người!”

Bên ngoài xôn xao, nhưng trong lòng tôi lại rất bình tĩnh.

Ngay khi nhịp tim của Hà Mộc Sinh ngừng đ,ập, hệ thống trong đầu tôi vang lên.

“Nhắc nhở tiến độ: Kết thúc của các nhân vật chính trong nguyên tác đã được thay đổi đạt 65%. Nhiệm vụ thành công, ký chủ sẽ sớm trở về thế giới thực.”

“Đếm ngược bắt đầu: 10, 9, 8…”

Trong khi hệ thống đếm ngược, tôi ngẩng đầu nhìn Hứa Tử An, kéo cổ áo anh lại gần.

Sau đó, tôi kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh.

Cũng chỉ là một cái chạm khẽ.

“4, 3—”

“Hứa Tử An, cảm ơn anh. Còn nữa, tôi thích anh.”

“2—”

“1—”

“Tít—”

Khi âm thanh của hệ thống biến mất, đầu tôi ù đi.

Thế giới xung quanh trở nên mơ hồ, và trước khi hoàn toàn rơi vào bóng tối, hình ảnh cuối cùng tôi thấy là gương mặt hoảng loạn của Hứa Tử An…

16

Sau khi trở về thế giới thực, tôi đã trở thành triệu phú.

Những người bạn học, bạn bè, họ hàng trước đây lâu ngày không liên lạc bất ngờ đến tìm tôi, thể hiện sự thân thiết.

Nhưng tôi đã xóa hết thông tin liên lạc của họ và trốn đến một thành phố khác.

Thỉnh thoảng bạn thân của tôi sẽ ghé thăm.

Cô ấy nằm dài trên khu vườn ngoài trời của tôi, trông rất thoải mái.

“Lâm Chi, cậu không biết đâu, sau khi cậu rời đi, đám người đó khắp nơi chửi bới cậu, nói rằng cậu là đồ vong ân bội nghĩa.”

Cô ấy cười khẩy: “Nhưng trước đây, khi cậu gặp khó khăn, tất cả bọn họ đều vờ như đã ch,et, chẳng một ai ra tay giúp đỡ.”

Nghe vậy, tôi phản bác: “Cũng có mà.”

Cô bạn thân ngẩn ra: “Hả?”

Tôi mỉm cười: “Khi nhà tôi ngập trong nợ nần, mọi người đều lảng tránh tôi. Có một ngày, tôi thực sự suy sụp, định ra cầu nhảy xuống sông.”

Cô ấy lật người ngồi dậy: “Tại sao cậu không nói với mình?”

“Khi đó bọn mình còn chưa quen nhau mà.” Tôi bật cười.

“Nhưng ngay lúc tôi đứng trên cầu, có một người gọi điện cho tôi.”

“Là bạn cùng bàn thời cấp ba của tôi. Tôi hầu như không còn nhớ anh ta trông như thế nào nữa, chỉ nhớ là cao ráo và gầy.”

“Anh ấy gọi điện để tỏ tình với tôi, thậm chí còn chuyển toàn bộ tiền tiết kiệm của mình cho tôi.”

Bạn thân trố mắt nhìn tôi: “Rồi sau đó thì sao?”

Tôi nhún vai: “Tôi không nhận tiền của anh ấy, sau đó xóa luôn liên lạc.”

“Cậu làm vậy vì sao?”

“Tôi sợ bản thân không kiềm được mà liên lạc với anh ấy, cũng sợ anh ấy bị kéo xuống vũng bùn cùng tôi, nên thà xóa đi cho xong.”

“Nhưng dù thế nào, nhờ có cuộc gọi của anh ấy, tôi từ bỏ ý định tự s,át.”

Tôi hít sâu một hơi: “Và đã sống thật tốt cho đến ngày hôm nay.”

Sau khi bạn thân rời đi, tôi nằm trên giường lướt điện thoại.

Giống như mọi khi, tôi vào diễn đàn “Những điều kỳ lạ” mà mình đã theo dõi từ lâu.

Có một câu hỏi trên diễn đàn mà tôi đã chú ý từ rất lâu:

“Trên đời thực sự có người xuyên sách không?”

Dưới câu hỏi này có rất nhiều người trả lời.

Có người nói là có, có người cho rằng đó chỉ là chuyện hoang đường.

Cũng có những người bắt đầu bịa chuyện ở dưới.

Bình thường tôi cũng chỉ xem cho vui.

Lướt một hồi, bỗng có thông báo hiện lên:

“Bạn theo dõi câu hỏi này đã có câu trả lời mới, vào xem ngay nhé!”

Tôi vô thức nhấn vào.

Người trả lời có ảnh đại diện màu đen và tên tài khoản là một dấu hỏi chấm.

Câu trả lời rất dài.

“Thật sự có, tôi chính là một người từng xuyên sách…”

Tôi bật cười, nghĩ thầm đây chắc lại là một câu chuyện bịa đặt.

Nhưng càng đọc tiếp, tôi càng không cười nổi.

“Do tai n,ạn xe hơi, tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngược cẩu huyết về tổng tài bá đạo. Nhưng tôi không phải là nam chính, thậm chí không phải nam phụ hay nam ba, mà chỉ là một cảnh sát bình thường…”

“Một ngày nọ, nữ chính của nguyên tác đột ngột qua đời. Nguyên nhân cái ch,et chắc các bạn không đoán được: cô ấy bị chính vẻ đẹp của mình làm cho ch,et. Khi tôi đến hiện trường vụ án, tôi nhìn thấy một cô gái, trực giác mách bảo tôi rằng cô ấy cũng là một người xuyên sách, vì cô ấy trông rất giống mối tình đầu của tôi ngoài đời thực, ngay cả tính cách phiền phức ấy cũng giống hệt. Trước đây, khi tôi tỏ tình với cô ấy, cô ấy không nói lời nào, lập tức xóa liên lạc với tôi…”

“Tôi xin lỗi, nói hơi xa rồi. Nhưng chuỗi sự kiện sau này càng khiến tôi tin chắc cô ấy là người xuyên sách…”

Người này viết rất dài, hơn nữa còn hoàn toàn trùng khớp với trải nghiệm của tôi.

Bất giác, bàn tay lướt điện thoại của tôi run lên nhẹ nhẹ.

Trái tim đ,ập dữ dội.

“… Tôi đã lao ra đỡ cho cô ấy một phát đạn. Lúc đó tôi không nghĩ gì cả, nhưng sau này khi thấy cô ấy khóc, tôi cảm thấy dù bị thương nặng đến đâu cũng đáng.”

“Đúng vậy, tôi đã yêu cô ấy.”

“… Ngày tôi xuất viện, cô ấy cũng đến. Cô ấy nói rằng cô ấy cũng thích tôi.”

Đoạn này đến đây là hết.

Bên dưới, rất nhiều người để lại bình luận: “Rồi sao nữa? Rồi sao nữa?”

Cũng có người nói: “Dù có bịa chuyện cũng không thể bỏ lửng như vậy chứ?”

“Nhớ cẩn thận, tôi báo cáo đấy!”

Tôi cũng chờ phần tiếp theo.

Thậm chí còn sốt ruột hơn tất cả bọn họ.

Ba phút sau, người có tên “?” đã trả lời:

“… Sau đó cô ấy gục trong vòng tay tôi, ngay trong vòng tay tôi, cô ấy đã ngừng thở. Tôi đoán, có lẽ cô ấy đã quay về thế giới thực.”

“Sau khi cô ấy đi, tôi tiếp tục làm một cảnh sát tốt trong thế giới sách, trừ gian diệt ác. Ba năm sau, tôi ch,et trong một lần làm nhiệm vụ. Khi ý thức tan biến, tôi cũng trở về thế giới thực.”

Hô hấp của tôi như ngưng lại.

Cảm giác như có thứ gì nghẹn ứ trong cổ họng, không thể thốt nên lời.

Tôi bình tĩnh lại, nhấn vào trang cá nhân của “?”, gửi lời mời kết bạn.

Phía bên kia nhanh chóng phản hồi:

“Không nhận ký hợp đồng, không viết tiểu thuyết, cảm ơn đã hiểu.”

Tôi im lặng vài giây, gõ ba chữ:

“Hứa Tử An?”

17

Trong thế giới thực, tên của Hứa Tử An là Hà An.

Cái tên này rất quen thuộc, nó giống hệt tên của bạn cùng bàn thời cấp ba của tôi.

Khi tôi đến thành phố của anh, anh đến sân bay đón tôi.

Giữa dòng người đông đúc, tôi nhìn thấy anh ngay lập tức.

Một Hà An nho nhã, lịch thiệp dường như trùng khớp hoàn hảo với Hứa Tử An lười nhác, bất cần trong sách. Cuối cùng, họ hợp thành một người trước mặt tôi.

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng:

“Lâu rồi không gặp.”

Tôi mỉm cười:

“Lâu rồi không gặp.”

Định mệnh thường kỳ diệu như vậy.

Rất lâu sau này, tôi thường nhớ lại đoạn ký ức này.

Tôi nghĩ, có lẽ Hà An chính là người mà ông trời đã phái đến để cứu tôi.

Lần đầu tiên anh làm nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc, nên ông trời mới giao cho anh thêm một nhiệm vụ nữa.

Nhưng tôi cũng là một người biết báo đáp.

Khi đến thành phố của anh, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý thật bình tĩnh.

Trước khi rời đi, tôi vẫn có thể thản nhiên hỏi anh:

“Anh có muốn đi cùng tôi không?”

Hà An:

“Tôi…”

Tôi:

“Tôi là một triệu phú.”

Hà An:

“Đợi tôi một ngày, tôi đi xin nghỉ việc.”

(Hoàn toàn văn)