Chương 6 - Nữ Phụ Tìm Kiếm Định Mệnh
Quay lại chương 1 :
12
Khi ta còn nhỏ, từng có người chăm sóc ta.
Mẫu thân ta vốn chỉ là một nha hoàn trong phủ.
Bà ấy ham tiền, lòng tham không đáy, cứ ôm mộng tưởng ngông cuồng, muốn đổi đời làm kẻ trên người.
Lúc đầu, bà ta ôm giấc mộng được leo lên giường của nam nhân trong phủ, được làm một di nương…
Sau đó, mẫu thân ta quả thật đã thành công hạ dược, được như nguyện leo lên giường của chủ nhân trong phủ, nhưng lại bị hắn chán ghét.
Bà không xinh đẹp, nhan sắc chỉ tầm thường.
Hầu hạ phu nhân đã lâu, lại vô cớ sinh lòng vọng tưởng.
Về sau, khi nhận ra bản thân khó lòng trở thành di nương, bà liền gửi gắm hết thảy hy vọng vào đứa bé trong bụng.
Hy vọng có thể sinh ra con trai, nhờ con mà mẫu thân được vinh hiển.
Đáng tiếc, ta lại là một đứa con gái.
Càng đáng tiếc hơn, ngày ta chào đời cũng là ngày bà khó sinh mà mất.
Những chuyện về mẫu thân, đều là vú nuôi kể lại cho ta nghe.
Phụ thân ta không thích mẫu thân, nhưng cũng không đến nỗi trơ mắt nhìn đứa con ruột của mình chết đói.
Vú nuôi của ta từng là bạn của mẫu thân.
Nàng vì muốn tích góp chút bạc, để được rời khỏi phủ gả cho người khác, sinh con đẻ cái, sống cuộc đời bình thường không sóng gió.
Nhưng đứa con nàng sinh ra bệnh nặng, cần tiền chữa trị.
Thế nên nàng lại quay về Thượng thư phủ, tiếp tục công việc nhũ mẫu.
Ta chính là do nàng nuôi lớn.
Khi nghe chuyện của mẫu thân ta, nàng chỉ thở dài một tiếng:
” Giá mà biết lo tích bạc rời phủ thì đã chẳng ra nông nỗi.”
” Liễu Liễu, đừng học theo mẫu thân ngươi. Làm người, không có gì quý hơn mạng sống.”
Lúc ấy ta còn nhỏ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng.
Nàng vuốt tóc ta, khẽ than:
” Để lại một đứa bé như ngươi chịu người ta bắt nạt… cũng là một nghiệp chướng.”
13
Tên ta là Liễu Liễu.
Tên của ta, không mang chút ý nghĩa nào.
Năm ta bốn tuổi, vú nuôi dắt ta ra sân nhỏ chơi, tình cờ gặp được phụ thân đang rảnh rỗi dạo quanh.
Hắn cau mày hỏi:
” Đứa nhỏ này từ đâu ra?”
Vú nuôi vội nhắc ta gọi người:
” Đại nhân, đây là tứ tiểu thư trong phủ.”
Hắn nhíu mày, nghĩ hồi lâu, tựa hồ mới mơ hồ nhớ ra, trong phủ còn có một đứa như ta.
” Nó tên gì?”
Vú nuôi khẽ lắc đầu:
” Đại nhân còn chưa đặt tên.”
Lúc ấy, tiết trời vào xuân bên bờ ao là những nhánh liễu xanh mướt.
Gió đông thổi qua cành liễu mềm mại phất vào bên má ta.
Ta nghe hắn nói:
” Vậy gọi là Liễu Liễu đi.”
Ba vị tỷ tỷ của ta, tên lần lượt là Dao, Cẩn, Huyền.
Thoạt nhìn đã biết, toàn là những cái tên quý giá, trong vương trong ngọc.
Hàm chứa bao kỳ vọng đẹp đẽ của trưởng bối.
Còn ta… gọi là Liễu Liễu.
Liễu xanh liễu biếc, gió thổi lay động, chỉ là một nhành liễu không ai buồn để ý.
Một cành liễu mọc dại không ai cần.
Vú nuôi, nhờ vào chút tình nghĩa với mẫu thân thuở trước và lòng thương hại đối với ta, luôn đối xử với ta rất tốt.
Những lúc ta bị người ta bắt nạt, nàng sẽ âm thầm bảo vệ ta.
Đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời ta.
Ta có thể theo nàng ra phố, nàng sẽ mua cho ta một xâu kẹo hồ lô ngọt ngào.
Ta giơ xâu kẹo hồ lô lên:
” Nương cũng ăn đi!”
Nàng khẽ cười, bất đắc dĩ sửa lời:
” Ta không phải mẫu thân của ngươi.”
Đúng rồi.
Nàng không phải mẫu thân của ta.
Nàng ấy rồi sẽ rời đi.
Con trai nàng khỏi bệnh, trượng phu nàng quyết định xuôi Nam buôn bán, nàng phải theo gia đình, rời xa ta.
Ngày nàng rời đi, ta khóc suốt cả buổi, gom hết số bạc ít ỏi mình dành dụm được, nhét vào tay nàng, luyến tiếc từ biệt.
Người chèo thuyền chống sào, đẩy chiếc thuyền gỗ rẽ nước rời bến.
Mặt nước dập dềnh, từng vòng sóng lăn tăn khuếch tán ra, rồi lại vỗ ngược vào hai bên bờ, như dòng nước không dứt.
Ta đứng trên bờ, dõi theo bóng lưng nàng dần dần biến mất nơi cuối bờ sông.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà ảm đạm.
Đôi mắt ta cay xè, nước mắt chực trào.
Bỗng có người đi ngang va mạnh vào ta, khiến ta ngã lăn ra đất.
Người đó vội vàng đỡ ta, lắp bắp xin lỗi:
” Muội muội đừng khóc, ta…”
Ta chẳng buồn đáp, vụt chạy đi.
Đêm đến, gió lạnh thổi vờn.
Ta cuộn người trong chăn, nhìn ra ngoài sân.
Cả viện lặng như tờ.
Không còn ai bên cạnh ta nữa.
14
Mọi người đã quên mất ta.
Không còn vú nuôi, ta cũng chẳng có gì để ăn.
Ta gặm cỏ trong sân cầm hơi suốt hai ngày, rồi mới lén lút nhìn trước ngó sau, dám lần đầu tiên bước chân ra khỏi viện.
Ta như một con chuột nhỏ, len lén trốn sau giả sơn, lén nhìn phụ thân bế đại tỷ, đích mẫu ôm nhị tỷ, còn tam tỷ thì nắm tay di nương, cả một cảnh tượng đầm ấm hạnh phúc.
Ta đưa tay xoa bụng.
Đói quá.
Không thể tiếp tục nhìn trộm nữa.
Phải đi kiếm đồ ăn thôi.
Ta len lén trốn vào nhà bếp, trộm lấy một cái bánh bao, vụn vụn bẻ nhỏ từng miếng nhét vào miệng.
Bất cẩn một miếng rơi xuống đất, lăn lông lốc ra xa.
Ta bò người đuổi theo nhặt lại, thì một đôi giày thêu hoa đạp lên.
Chiếc bánh trắng nõn bị giày giẫm nát bét.
” Ngươi là ai? Sao lại lén vào Thượng thư phủ trộm đồ ăn?”
Ta ngẩng đầu lên, thì ra là nhị tỷ vừa nãy còn được đích mẫu ôm trong lòng.