Chương 2 - Nữ Phụ Tìm Kiếm Định Mệnh

Mu bàn tay ấm áp nhẹ đặt lên trán ta.

“Thân thể đã đỡ hơn chưa?”

Ta gật đầu:

“Đã đỡ nhiều, đa tạ điện hạ.”

Nói đoạn, ta lấy từ trong tay áo ra mấy đồng bạc vụn mà mình cất công tích góp, hai tay dâng lên:

“Đều cho người!”

Chàng hơi cau mày:

“Không cần.”

Không được.

Chàng cứu ta, ta nhất định phải báo đáp.

Ta cố chấp nhét bạc vào tay chàng, nghiêm túc nói:

“Ta tích góp lâu lắm mới được từng này, đều cho người!”

Rồi ta lại cúi đầu lẩm bẩm, có chút buồn bực:

“Không biết có đủ không…”

Tạ Quân không nói gì.

Thuốc rất đắt, ô mai còn đắt hơn…

Ta do dự một hồi, rồi nhỏ giọng nói:

” Nếu bạc không đủ… ta có thể tới Đông cung làm việc để trả nợ, ta quét dọn rất giỏi.”

Đích tỷ ngày thường rất thích sai ta quét tước sân viện của nàng.

Tạ Quân cụp mắt, ánh nhìn sâu thẳm chăm chú dừng trên người ta.

Ánh mắt ấy khiến ta lạnh sống lưng.

Nhưng bụng thì lại đói meo.

Ánh mắt ta không kiềm được, dán chặt vào đĩa bánh quế hoa kia.

Bất ngờ, chàng cất giọng:

” Được.”

Ta buồn rười rượi.

Thì ra… bạc thật sự không đủ a…

Sau này còn phải hầu hạ thêm một người.

Ngày tháng, thật khó sống quá đi thôi.

Từ hôm đó trở đi, những ngày đích tỷ không gọi ta tới hầu hạ, ta đều ở lại Đông cung.

Tạ Quân là người tốt.

Chàng không sai ta quét dọn sân viện, cũng chẳng bắt ta rét mướt mò trâm dưới hồ băng.

Chàng chỉ bảo ta giúp chàng mài mực.

Trong thư phòng, lò than đốt kim ti than, ấm áp như xuân.

Thân thể vừa thấy ấm, cơn buồn ngủ kéo tới.

Ta ngáp một cái.

Ngay lúc ấy, một miếng bánh quế hoa mềm mại ngọt ngào được nhét vào miệng ta.

Ta ngoạm một miếng.

Thơm quá.

Tạ Quân đặt bút lông sói xuống, nhàn nhạt dặn dò:

” Buồn ngủ thì qua tiểu tháp nghỉ một lát đi.”

Ta ngó nhìn nghiên mực, rõ ràng ta còn chưa mài xong.

Việc còn chưa hoàn thành.

Ta vội vàng lắc đầu:

” Không buồn ngủ.”

Tạ Quân nhàn nhã nhìn ta, khóe môi mang theo ý cười như có như không:

” Thật không buồn ngủ?”

” Không buồn ngủ!”

Miệng thì nói không buồn ngủ, nhưng đầu óc ta lại như muốn ngủ gục.

Trong tầm mắt lại hiện ra những dòng chữ kỳ lạ.

【Thật khó tin, đôi phu thê này lại trong sáng thuần khiết đến vậy】

【Không chỉ trong sáng, còn sạch sẽ đến mức như đang uống thuốc bổ, trời ạ, ta sợ sạch sẽ đây】

【Đừng vội, không quá hai ngày đâu, bảo bối sẽ tự mình chuốc họa vào thân, đến lúc đó tất nhiên sẽ bị trừng phạt thật nặng~】

Không hiểu gì cả.

Thuần khiết? Sạch sẽ? Là cái gì?

Tạ Quân tiến lại gần, bỗng nhiên bế bổng ta lên.

Ta sửng sốt:

” Điện hạ?”

Chàng bế ta đặt lên tiểu tháp, nhẹ nhàng áp tay lên đầu ta:

” Nghỉ ngơi.”

Ta ngoan ngoãn gật đầu:

” Ồ.”

Lúc chàng xoay người định rời đi, ta chụp lấy tay áo chàng.

Chàng quay đầu lại, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.

Ta chớp chớp mắt:

” Người là người tốt.”

Ta rất thích người tốt.

Tạ Quân là người tốt, đích tỷ thì không.

Gần đây, trưởng tỷ cùng phu quân mới cưới của nàng hòa hợp ân ái, khiến người người đều hâm mộ.

Đích tỷ tức đến phát điên.

Nàng đập nát lọ hoa trong phòng, suýt nữa thì đập trúng đầu ta.

Ta vừa tránh né, vừa nhỏ giọng khuyên nhủ:

” Trưởng tỷ chẳng qua chỉ gả cho một vị thế tử Hầu phủ, kinh thành này nam tử thân phận cao quý còn rất nhiều, đích tỷ nhất định có thể áp chế được nàng ấy.”

Đích tỷ thấy ta tránh né lại càng tức giận, vung tay ném thêm một chiếc bình hoa nhỏ.

Lần này, ta không tránh kịp, bình hoa đập trúng thắt lưng.

Đau chết mất.

Đích tỷ âm trầm nhìn ta:

” Nói thì dễ, nếu tìm được thì ta còn ở đây phát tiết sao?”

Cũng phải…

Nàng tiến lên, bóp chặt cổ ta, lắc mạnh:

” Dựa vào đâu nàng ta tìm được mối hôn sự tốt, còn ta thì không?”

” Ngươi đi tìm cho ta! Nếu tìm không được, ta sẽ đánh chết ngươi!”

Ta: ?!

A?

Sao lại thành ra chuyện của ta rồi?!

Sớm biết thế thì đã không lắm lời… Ô ô.

Ta ủ rũ ủ ê.

Đi đâu mà tìm đây?

Nhưng nếu không tìm cho đích tỷ, nàng thật sự sẽ lấy mạng ta mất.

Cổ ta bị bóp đến đỏ bừng.

Thắt lưng cũng bị đập bầm tím.

Đích tỷ thật đáng sợ.

Ta lấy ra hũ thuốc trị thương quý giá cất kỹ bấy lâu, cẩn thận dùng đầu ngón tay quệt một chút bôi lên.

Phải dè xẻn dùng thôi, hũ thuốc nhỏ này cũng sắp cạn đáy rồi.

Ngày hôm sau, sắc mặt đích tỷ vẫn u ám như cũ. Vừa thấy ta, nàng liền cười lạnh:

” Tìm được rồi sao?”

Nàng còn nhớ sao…

Ta lắc đầu:

” Chưa tìm được.”

Nàng lập tức đá ta một cú:

” Phế vật, giữ ngươi lại có ích gì!”

Hoàng hôn, ta ra ngoài mua đồ, tình cờ gặp cung nữ Đông cung.

Nàng hỏi ta mấy ngày nay vì sao không tới Đông cung.

Ta đáp:

” Ta phải hầu hạ đích tỷ. Chẳng hay điện hạ tìm ta có việc sao?”

Vừa dứt lời, ta chợt nghĩ tới một chuyện.

Thân phận cao quý hơn cả thế tử Hầu phủ, chẳng phải chính là Thái tử sao?

Trong đầu ta xoay chuyển một vòng.

Nếu đem Thái tử tặng cho đích tỷ, chẳng phải sẽ ổn thỏa ư?

Đích tỷ vui vẻ, sẽ không còn đánh ta nữa.

Bị đánh đau lắm, ta không muốn bị đánh chút nào…

Đi ngang qua y quán nơi ta từng giúp việc trước kia, ta len lén hỏi nữ y:

” Làm thế nào để đem một nam tử tặng cho nữ tử?”

Nàng thần thần bí bí dúi cho ta hai hũ nhỏ.