Chương 2 - Nữ Phụ Pháo Hôi Lật Ngược Thế Cờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

2

Nhìn tất cả cảnh này, Chu Thiện âm thầm siết chặt nắm đấm.

Cô ta quay đầu kéo tay áo Lý Hiểu.

“Anh hội trưởng, anh sẽ không giống bọn họ chỉ biết thấy tiền là sáng mắt chứ?”

Lý Hiểu nhìn theo bóng lưng tôi đang rời đi, đáp trong thoáng ngẩn ngơ:

“Sao có thể… Người ta vẫn nói bần tiện không thể lay chuyển mà…”

Nhờ hành động hào phóng hôm đó, tôi nhanh chóng trở thành người nổi tiếng.

Mọi người thi nhau muốn kết bạn với tôi.

Dù sao, ai lại từ chối một tiểu thư vừa giàu vừa rộng rãi chứ.

Ngay cả trong buổi huấn luyện quân sự của tân sinh viên, tôi cũng được sắp xếp ngồi ở chỗ mát, ăn uống đầy đủ.

“Sao Bác Nhã Tâm không phải tập quân sự? Làm màu gì vậy?” Chu Thiện bất mãn lẩm bẩm.

Ngay sau đó, cô ta liền thấy hiệu trưởng đích thân mang nước trái cây và nho đến, hận không thể trực tiếp đút vào miệng tôi.

Chứ đừng nói là huấn luyện quân sự, cả sân trường lẫn tòa nhà học trong trường đều do nhà tôi tài trợ.

Chu Thiện thì có gì để so với tôi?

Nếu không phải nể tình mẹ cô ta đã hầu hạ tôi nhiều năm, với thành tích và gia cảnh của cô ta, muốn vào học ở ngôi trường top 1 cả nước này đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Chỉ trách nguyên chủ quá ngây thơ, từ nhỏ sống trong nhung lụa nên chẳng thèm để ý loại “chuột cống” này.

Lý Hiểu đi theo sự dẫn dắt của Chu Thiện, nhìn về phía tôi đang ngồi.

Quả nhiên, dưới sự ác ý khéo léo của cô ta, không ít sinh viên phải phơi nắng đã bắt đầu khó chịu với tôi.

Lý Hiểu thấy vậy, liền tiến đến trước mặt huấn luyện viên để báo cáo.

“Thưa huấn luyện viên, dù Bác Nhã Tâm vừa phẫu thuật xong, nhưng thế này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến các bạn…”

Chưa kịp để Lý Hiểu nói hết, Chu Thiện đã sốt sắng hắt bẩn.

“Anh hội trưởng, kiểu tiểu thư được nuông chiều như Bác Nhã Tâm thật sự làm ảnh hưởng đến nề nếp trường.”

Nói xong, Chu Thiện nhìn tôi với ánh mắt đầy ý trào phúng.

Nhưng không ngờ, những lời này lại rơi đúng vào tai hiệu trưởng, khiến ông nổi giận đùng đùng.

“Tôi nói cho các em biết, cha mẹ của Bác Nhã Tâm là cổ đông của hội đồng quản trị trường. Sân tập mà các em đang dùng, bao gồm cả cơ sở vật chất của trường, đều là do nhà cô ấy tài trợ!”

“Không biết mang ơn thì thôi, lại còn trước mặt tôi mà nói xấu à?”

Hiệu trưởng vừa dứt lời, mọi người lập tức nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn, trong đó còn có vài phần kính nể.

Hình tượng tiểu thư nhà giàu khiêm tốn của tôi cứ thế được củng cố.

Nhìn cảnh ấy, Chu Thiện tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Vì một câu nói của Chu Thiện, ngay cả Lý Hiểu – kẻ vừa bênh vực cô ta – cũng có chút lúng túng.

Hừ!

Tôi mặc kệ đôi “cẩu nam nữ” này nghĩ gì.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, Chu Thiện vội vàng chạy đến trước mặt Lý Hiểu.

“Anh hội trưởng, vừa rồi đều là lỗi của em, hại anh bị hiệu trưởng trách.”

Lý Hiểu lắc đầu.

“Em nói không sai, kiểu tiểu thư như cô ta chẳng qua chỉ nhờ có chút tiền. Em có thể dựa vào nỗ lực của mình để thi đỗ vào đây, đã rất giỏi rồi.”

Nắm lấy lời an ủi của Lý Hiểu, Chu Thiện cố tình nói ám chỉ để những người xung quanh nghe thấy.

“Thật ra, nếu không nhờ nhà có tiền, cô ta căn bản không thể đỗ đại học. Không những coi thường quy tắc của trường, ngay cả hiệu trưởng cũng mắt nhắm mắt mở.”

“Sau này, cô ta chắc chắn cũng sẽ sai khiến mọi người giống như đối xử với tôi ở nhà vậy.”

Nghe xong, mọi người như bừng tỉnh.

Con cái nhà giàu muốn vào trường top thì quá dễ dàng, còn họ phải mười năm đèn sách mới có được cơ hội này.

“Không ngờ Bác Nhã Tâm lại là người như vậy!”

“Nhìn cái vẻ ra lệnh của cô ta là biết, chắc Chu Thiện nói đúng!”

“Thời buổi này, rich kid là chán ghét nhất!”

Chu Thiện vô cùng hài lòng với phản ứng này, thậm chí còn cùng Lý Hiểu quay về lớp.

“Em đến đúng lúc, bọn anh đang bầu lớp trưởng, Bác Nhã Tâm hiện đang dẫn đầu số phiếu.”

Cái gì? Không thể nào!

Lúc này tôi đang chuẩn bị bước lên sân khấu phát biểu.

Chu Thiện đột ngột buông một câu:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)