Chương 2 - Nữ Phụ Ngàn Vạn Lần Chớ Gả

4

Ta là thứ nữ thứ hai của Mạnh gia.

Sau ta còn có hai muội muội.

Giống như ta, cả ba đều là do các vị di nương trong phủ sinh ra.

Thứ nữ tuy mang huyết mạch Mạnh gia, nhưng địa vị còn chẳng bằng con chó lông xoăn Tây Dương tiến cống mà Mạnh Chẩm Nguyệt nuôi bên người.

Huống hồ lại càng không thể so với bảo bối tâm can của đích mẫu – Mạnh thiếu gia.

E rằng, đến tư cách cầm giày cho Mạnh thiếu gia, chúng ta cũng không có.

Tổ tiên Mạnh phủ xưa kia từng hiển hách một thời.

Nhưng qua bao thế hệ truyền thừa, ở kinh thành nơi quyền quý khắp nơi, đã chẳng còn đáng để nhắc đến.

Phụ thân đem toàn bộ hy vọng đặt lên người vị công tử vô dụng kia.

Ngược lại, đích tỷ lại thật biết tranh khí.

Tâm tư nàng linh hoạt, chưa từng bị ràng buộc trong chốn khuê phòng.

Giữa muôn vàn nữ tử thế gia rập khuôn theo lễ nghi, nàng là một dòng suối mát lành, khác biệt và nổi bật.

Nàng đứng ra tổ chức thi hội, sáng tác nên bao vần thơ tinh diệu tuyệt luân.

Thậm chí còn được phổ thành ca khúc, truyền xa ngàn dặm, dẫn đầu phong trào thịnh hành chốn kinh thành.

Nàng khiến phu quân một lòng một dạ yêu thương, chỉ có mình nàng trong tim, là hình mẫu khiến khắp Thượng Kinh nữ tử đã xuất giá đều ngưỡng mộ không thôi.

Thế nhưng những thủ đoạn mà nàng lấy làm kiêu hãnh ấy…

Lại khiến ba tỷ muội chúng ta trở thành cái gai trong mắt bọn bà mối, bị họ tránh né như ôn dịch.

Mẫu thân thường nói, nữ tử mạnh mẽ thì mới có thể mở rộng trời đất.

Nhưng làm nữ tử, thật sự quá khó.

Chúng ta bị giam cầm nơi hậu viện, giá trị duy nhất chỉ là được gả đi, trở thành trợ lực cho nam nhân trong gia tộc khác.

Còn chúng ta – những thứ nữ không thể gả đi ấy.

Chính là những quân cờ bị vứt bỏ của cả dòng họ Mạnh.

Tiếc là Mạnh Chẩm Nguyệt chỉ mải mê trong những chuyện tình cảm nam nữ, chẳng nhìn thấu được lòng người.

Thứ mà nàng cho là ân sủng vô biên, thực chất đều dựa trên việc nàng có thể trở thành trợ lực cho Mạnh Dự.

Nay nàng không còn nữa.

Thì ta liền trở thành mối liên hệ duy nhất giữa Mạnh gia và nhà họ Thôi.

Ta đánh cược rằng, bọn họ dù thế nào cũng sẽ không dễ gì vứt bỏ ta.

Ta lật tung giường đệm, lôi ra một cây gậy, cẩn thận quan sát.

“Gậy đánh chó.”

“Chuyên dùng để đánh chó.”

5

Ta giấu cây gậy vào trong lớp váy áo.

Gõ cửa phòng đích mẫu.

“Mẫu thân, là con.”

Bên trong vang ra giọng nói thiếu kiên nhẫn.

“Khuya rồi còn có chuyện gì?”

Ta đáp: “Về hôn sự với phủ Thôi, nữ nhi vẫn còn điều chưa rõ, đặc biệt đến thỉnh giáo mẫu thân.”

Cửa được mở ra bởi Triệu ma ma – người hầu thân cận bên đích mẫu.

Ta bước vào trong.

Chỉ thấy phụ thân cũng đang có mặt.

Thật tốt, đỡ phải mất công đi tìm từng người một.

Thấy sắc mặt cả hai sắp nổi giận, ta liền mở lời: “Chuyện hệ trọng, xin mẫu thân cho những người khác lui ra xa một chút.”

Trán đích mẫu nổi gân xanh.

Bà đưa mắt ra hiệu cho đám nha hoàn trực đêm, ra lệnh cho họ lui xuống.

“Có gì thì mau nói. Nếu ngươi không nói được điều gì ra hồn, bản phu nhân nhất định không tha cho ngươi!”

Ta cúi người hành lễ.

Giây tiếp theo, liền rút cây gậy đánh chó giấu nơi bắp chân ra.

Chưa để cho hai người họ kịp phản ứng.

Ta đã vung gậy lên cao, nhắm thẳng vào trán phụ thân mà quật xuống.

“Bốp” một tiếng vang dội.

Mỡ trên mặt ông ta rung lên mấy lượt trong không trung, rồi ngã vật xuống giường, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn trở lại.

Đích mẫu bị cảnh tượng trước mắt dọa đến trắng bệch cả khuôn mặt.

Bà ta hét lên thất thanh, hoảng loạn lùi về phía sau.

“Người đâu! Mau đến đây!”

Ta vung tay, một gậy giáng mạnh vào ống chân bà ta.

Đang định vung thêm gậy thứ hai.

Thì đã bị mấy nha hoàn và bà tử lao tới khống chế.

Cây gậy trong tay cũng rơi xuống đất, lăn lóc vài vòng, rồi bị phụ thân nhặt lên.

Ông ta gắng gượng đứng dậy, cố giữ thân mình thẳng thớm.

Cây gậy trong tay ông ta vung lên mãi không thôi.

Nhưng cuối cùng, vẫn không dám hạ xuống.

Thấy vẻ mặt ta đầy vẻ giễu cợt.

Sắc mặt ông ta có phần khó coi.

“Lôi nó xuống, nhốt vào từ đường suy ngẫm cho kỹ. Chưa có lệnh của ta, ai cũng không được thả ra!”

6

Ta nằm trên nền đất lạnh lẽo trong từ đường.

Nhìn từng dòng thiên thư lơ lửng trôi qua trước mắt.

【Trời ạ! Đúng là nữ phụ ác độc, càng xem ta lại càng thích, biết làm sao giờ?】

【Tình tiết thay đổi rồi, liệu nữ phụ có gặp nguy hiểm gì không?】

Ta ngáp một cái thật dài.

Trông cậy vào phụ thân ta có thể ra tay?

Thà trông vào việc lợn nái biết leo cây còn đáng tin hơn.

Hiện giờ ta đã là người được Thôi Tễ Minh đích danh chỉ định làm kế thất.

Để tránh sinh thêm biến cố, bọn họ chỉ đành nuốt giận vào bụng, như nuốt mảnh sắt vỡ.

Quả nhiên, sáng hôm sau đã có tiểu tư thân cận bên cạnh phụ thân cung kính đến đón ta ra ngoài.