Chương 10 - Nữ Phụ Độc Ác Nhưng Lại Là Mỹ Nhân Ngốc Nghếch
Chương 10: Ấm áp
Bình luận trên hình toàn những lời đáng sợ, tôi rùng mình một cái, lập tức từ bỏ ý định tìm Bạch Tinh.
Thấy tôi ủ rũ cụp đuôi đứng im tại chỗ giả làm chim cút, Lâm Sơ Ảnh thở dài. Anh tháo chìa khóa của mình đưa cho tôi.
"Thôi vậy... đã muốn ra ngoài như vậy, anh có một căn hộ trống, em đến đó ở đi."
Sau đó, lấy điện thoại ra, gọi tài xế đến đón tôi.
"Trễ thế này rồi, em tự bắt xe không an toàn. Anh không đi cùng đâu, đỡ cho em không yên tâm."
Nói xong, Lâm Sơ Ảnh tự mình xách vali lên, đi thẳng ra ngoài.
【Ơ? Sao anh trai lại bỏ cuộc rồi?】
【Lầu trên mới đến à, đừng hỏi, hỏi chính là anh trai siêu thích, nguyện ý chiều chuộng Thanh Thanh đấy!】
【Anh Lâm tuy có chút bệnh, nhưng vẫn luôn rất trong sáng.】
【Các người ngây thơ quá, dục tốc bất đạt hiểu không, dù sao em gái nhỏ cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn ta.】
Tôi đứng im tại chỗ, có chút ngây người. Lâm Sơ Ảnh một mình bước ra ngoài, nơi bóng đêm bao phủ. Dưới màn đêm, bóng dáng anh có vẻ hơi gầy gò. Tay áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay, cơ bắp cánh tay săn chắc, đường nét rõ ràng.
Tôi nhận ra đó là bộ đồ anh mặc trong bữa tiệc. Hình như anh vừa mới từ bữa tiệc tối về không lâu, đã giúp tôi giải quyết chuyện hôn ước, về đến nhà lại gặp tôi bỏ nhà ra đi.
Từ đầu đến cuối, Lâm Sơ Ảnh vẫn luôn ung dung tự tại, mỉm cười ứng phó.
Rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì vậy?
Lâm Sơ Ảnh quay đầu lại gọi tôi: "Đi thôi, Thanh Thanh?"
"Anh..."
"Sao vậy?"
Nhìn người đàn ông trước mặt với nụ cười ôn hòa, trong lòng tôi bỗng dâng lên một tia chán nản. Bỏ thuốc cũng vậy, bỏ nhà ra đi cũng vậy, dường như đều vô nghĩa.
Lâm Sơ Ảnh cái gì cũng biết, tôi cái gì cũng không giấu được anh. Thế nhưng tôi lại chưa bao giờ nhìn thấu anh. Tôi hờn dỗi, đứng im ở huyền quan.
(*huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.)
"Thật ra thì anh cái gì cũng biết, em căn bản không lừa được anh, đúng không?"
Lâm Sơ Ảnh xoay người, nhìn kỹ biểu cảm của tôi một lúc. Dường như anh ấy đã nhìn ra tâm trạng tôi không tốt.
Một lát sau, anh gật đầu: "Đúng vậy."
"Nhưng mà..." Lâm Sơ Ảnh mỉm cười, đặt vali xuống, đi đến trước mặt tôi, đưa tay xoa đầu tôi.
"Nhưng mà không sao cả, anh nguyện ý để em lừa gạt. Che giấu cũng được, dụ dỗ cũng được, chỉ cần là đối với anh, em muốn làm gì cũng được."
Dưới ánh đèn của huyền quan, đôi mắt hắn chậm rãi đến gần, sáng như sao trời. Một nụ hôn, nhẹ nhàng đáp xuống trán tôi.
Trân trọng, dịu dàng.
"Bởi vì anh thích em, Thanh Thanh."