Chương 3 - Nữ Phụ Độc Ác Hay Thiên Thần Lương Thiện
Cô ấy từng ăn được đồ ngon quá ít, từng được khen ngợi quá ít.
Với cô bé ngày ấy, những điều đó chẳng khác nào ma túy — một lần chạm vào là không thể dứt.
Có đứa trẻ nào không khao khát được cha mẹ yêu thương chứ?
Giống như một kẻ lạc bước trong băng tuyết suốt quãng đường dài, vừa thấy lửa liền vô thức muốn lại gần.
Ngọn lửa đó có thể đốt cháy bạn,
nhưng đó là thứ ấm áp duy nhất trên đời.
Cô ấy chỉ có thể từng bước từng bước tiến về phía trước —
Cho đến khi thiêu rụi chính mình, thành tro bụi.
8
Lúc đến tìm tôi, bạn thân tôi đã bị trầm cảm rất nặng.
Tối hôm đó, cô ấy say khướt, đầu óc mơ màng, cứ ngỡ mình vẫn còn ở quê.
Cô ấy châm một mồi lửa.
Ngồi giữa đống tro tàn, ôm lấy đầu gối, thì thào:
“Ba mẹ ơi, con lạnh quá…”
Bình luận lại nháo nhào chửi rủa:
【Muốn chết thì cứ chết đi! Căn hộ hơn ba chục triệu của nữ chính cứ thế mà bị cô ta đốt mất!】
【Đúng vậy, nếu là tôi chắc đau lòng chết mất.】
【Mà cũng không đến mức đó đâu, chỉ cháy một phòng rồi hệ thống cứu hỏa báo động, không phải đã được dập lửa rồi sao?】
【Biết cái gì mà nói! Nhà mà từng cháy thì kết cấu đã biến dạng rồi, không thể ở tiếp, bán đi cũng bị ép giá nát bét!】
Tất cả đang thương tiếc căn hộ xa hoa không có thật của tôi.
Còn tôi thì chỉ đau lòng vì bạn thân mình.
Một cô gái tốt đến thế, lạc quan, tươi sáng đến thế, sao có thể nghĩ đến chuyện tự tử?
Tôi tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra thêm một lần nữa.
Tôi chạy về phòng, lục trong ngăn kéo lấy chứng minh nhân dân của cô ấy, dùng kéo cắt nát, rồi ném thẳng xuống thùng rác dưới lầu.
Không có CMND, không thể lên tàu về quê nữa — đúng không?
Tối đó, khi bạn thân về nhà, tôi giả bộ dính chưởng: than đau bụng, kêu toàn thân mỏi mệt, hành hạ cô ấy suốt một đêm.
Nhân tiện, còn tắt luôn báo thức mà cô ấy đã cài sẵn cho ngày mai.
Nhưng không ngờ —
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong phòng đã chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, ngay ngắn như chưa từng có ai sống qua.
Trên tủ đầu giường còn đặt một bát cháo thịt băm trứng bắc thảo nóng hổi.
Cô ấy nhắn tin cho tôi:
【Đường Đường, mình về quê rồi. Bữa sáng để ở đầu giường đó, ăn hết đi, sẽ thấy dễ chịu hơn chút.】
【Đừng lo cho mình, tối qua mình đã nói hết với Giang Hoài Chu rồi, anh ấy sẽ giúp cậu. Đừng khách sáo, anh ấy nợ mình một món nợ lớn đó nha.】
【Xui ghê, sáng nay mất CMND suýt trễ tàu. May mà làm lại giấy xác nhận kịp, nhân viên ở đây tốt cực luôn, đúng là may mắn quá trời.】
【Tàu chạy rồi~ Đường Đường sẽ trở thành nữ tổng tài siêu giàu, còn mình sẽ là công chức sáng chín chiều năm, hai đứa mình đều sẽ có một tương lai tốt đẹp.】
Tương lai tốt đẹp cái gì chứ!
Đó là con đường chết!
Tôi hoảng loạn gọi điện ngay lập tức.
“Kim Huệ!”
“Cậu điên à?! Mình đã nói là — không cho cậu đi rồi mà!”
Mắng được hai câu, nước mắt tôi đã nhòe cả tầm nhìn:
“Cậu quay về cho mình! Lập tức quay về đây ngay!”
Bạn thân tôi chỉ cười chua chát:
“Đường Đường, đừng bướng nữa mà.”
“Cậu cũng hiểu hoàn cảnh nhà mình mà… ba mẹ mình chịu cho mình ở lại Hàng Thành hơn nửa năm, đó đã là giới hạn của họ rồi.”
“Chị gái nhà hàng xóm mình làm ở Hàng Thành, mỗi tháng còn gửi về ba ngàn.
Còn mình đến cả nuôi bản thân còn không xong…”
“Rồi sẽ ổn thôi, cậu tin mình đi — mình sẽ ổn.
Mình với cậu có mẫu váy đó, nhất định sẽ thành hàng hot, rồi cậu sẽ phát tài ngay thôi!”
Tối qua tôi cũng từng nói với cô ấy y như thế.
Nhưng nói thế nào, cũng không thể kéo cô ấy lại được.
Cô ấy qua loa dỗ dành tôi vài câu, rồi ngắt điện thoại.
【Tàu đến rồi, mình không nói chuyện nữa nhé.】
9
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, trong lòng thoáng hiện lên một tia hoang mang.
Chẳng phải mấy dòng bình luận đã tiết lộ hết rồi sao? Chẳng lẽ tôi vẫn không thể thay đổi vận mệnh của bạn thân mình?
Không, tôi phải kiên nhẫn, không thể nóng vội như vậy.
Bạn thân không chịu quay lại, là vì cô ấy không thấy được tiền đồ hay hy vọng gì cả.
Chỉ cần mẫu váy kia thật sự bán chạy, tôi sẽ đến nhà tìm cô ấy lần nữa — nhất định sẽ thuyết phục được.
Kiếp trước, tôi thực ra cũng không giàu nhanh đến vậy.
Vì chiếc váy xanh đó là bất ngờ nổi tiếng, hàng trên thị trường lúc ấy vốn không nhiều, đến khi tôi phản ứng kịp để đi nhập thêm thì đã chẳng còn bao nhiêu.
Nguyên liệu cũng bị các thương gia lớn giành hết, nên cuối cùng tôi cũng chỉ lời được hơn mười mấy vạn.
Nhưng nhờ vào chiếc váy ấy, tài khoản Douyin của tôi thu hút được một lượng fan kha khá, mở đường cho các sản phẩm sau này.
Giờ đây, tôi muốn đi trước một bước — dùng toàn bộ số tiền mình có để gom hàng càng nhiều càng tốt.
Trong vài ngày tiếp theo, tôi gần như phát điên, gọi hỏi mượn tiền tất cả bạn bè và người thân, thậm chí vét sạch các khoản vay online, tổng cộng xoay được 350.000 tệ.
Khi Giang Hoài Chu tìm đến, đập vào mắt anh ta chính là một cảnh tượng như sau:
Tôi đang ngồi trên đống váy xanh đã được đóng gói, gọi điện thoại với khí thế rào rạt.
“Alô, cô cả ơi, thật sự không lừa cô đâu, nửa tháng nữa cháu trả đủ, ai ya, đến cháu mà cô cũng không tin thì còn gì là họ hàng nữa chứ!”
“Cháu là sinh viên đàng hoàng, sao lại đi gạt người? Làm ăn cần xoay vòng vốn thôi mà, rất nhanh sẽ hoàn lại ngay!”
“Chỉ hai vạn thôi, cô không mua nhầm, cũng không bị lừa đâu.”
Giang Hoài Chu lùi về sau hai bước, liếc nhìn số nhà một cái, rồi dè dặt quan sát tôi:
“Xin chào, bạn là Thẩm Đường đúng không? Tôi là bạn của Kim Huệ.”
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tim tôi như lệch nhịp một nhịp.
Anh mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, đeo kính gọng đen dáng mảnh, sóng mũi cao, ngũ quan tuấn tú, khí chất sạch sẽ, đúng kiểu ngoại hình tôi mê nhất.
Trong đầu tôi thậm chí còn tự động bật lên BGM:
“♪ Khó mà quên được lần đầu gặp anh, đôi mắt mê hoặc lòng người ấy… ♪”
Giang Hoài Chu mỉm cười nhẹ nhàng, để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng, mang theo chút nghịch ngợm của tuổi trẻ, càng khiến gương mặt anh thêm phần thu hút.
Đám bình luận đã bắt đầu hò reo:
【Aaaaa nam chính thật sự quá trẻ trung, quá đẹp trai!】
【Họ nhìn nhau rồi! Ánh mắt này kéo tơ dính mật luôn đấy!】
Một giây sau, tôi dứt khoát dập máy, xông thẳng đến trước mặt anh:
“Giang Hoài Chu! Có thể cho tôi mượn ít tiền không?”
Giang Hoài Chu sững người, ánh mắt đầy cảnh giác:
“Bao nhiêu?”
Tôi nhớ mang máng hình như bạn thân từng nói, “Anh Sữa” nhà có điều kiện.
Tôi liều thử, giơ một ngón tay ra.
“Một trăm vạn?”
Giang Hoài Chu: “Tạm biệt.”
10
Giang Hoài Chu quay đầu bỏ chạy.
Tôi vội túm lấy tay áo anh ta:
“Giỡn thôi mà! Không cần nhiều vậy đâu! Mười vạn, một vạn cũng được, anh đừng đi mà!”
Giang Hoài Chu trưng ra bộ mặt không tình nguyện, cuối cùng cũng miễn cưỡng ở lại.
“Tiền thì không có, mạng thì có một cái.”
“Nếu không nể mặt Kim Huệ, tôi chẳng hơi đâu làm không công cho cô.”
“Ban đầu nói rõ là chỉ hỗ trợ miễn phí lao động thôi, vậy mà cô còn đòi ăn đòi uống, quá đáng thật đấy.”
Một câu “Kim Huệ” lại một câu “Kim Huệ”, khiến tôi bắt đầu nghi ngờ, nheo mắt nhìn anh ta:
“Anh phải lòng bạn thân tôi rồi đúng không?”
Bình luận lập tức bùng nổ:
【Nữ chính làm gì vậy?! Người ta là nam chính, là định mệnh của cô mà!】
【Đúng thế! Cô đừng gán ghép loạn xạ nữa! Nữ phụ độc ác mà cũng đòi ghép đôi à?!】
Nhưng cũng có người không đồng tình:
【Tôi nhớ rõ đoạn này nam chính đúng là có cảm tình âm thầm với nữ phụ độc ác, cho nên sau này mới dây dưa khó dứt như vậy.】
【Chuẩn! Không thì một người bận rộn như anh ta, làm gì rảnh rỗi đến mức ngày nào cũng sau giờ làm chạy đi chụp ảnh giúp nữ chính? Toàn là vì nữ phụ độc ác cả đấy, bạn bè bình thường ai được đối xử thế.】
【Nhưng nam chính sau đó đã nhanh chóng yêu nữ chính rồi mà, không cần bận tâm ban đầu là vì ai mà gặp nhau đâu~】
Giang Hoài Chu lập tức nhảy dựng lên, mặt lạnh như tiền:
“Cô đúng là không biết chừng mực.”
Thấy anh ta lại sắp bỏ đi trong cơn giận, tôi vội vàng nịnh bợ:
“Tôi nói bừa thôi mà, giờ đến rồi thì nể mặt Kim Huệ, làm giúp chút việc rồi hẵng đi nhé?”
Không vay được tiền thì ít ra cũng phải tận dụng được sức người.
Tôi nhanh chóng đổi hướng suy nghĩ — chiếc váy xanh kia, giá nhập của tôi là 85 tệ, tôi bán ra với giá 188 tệ.
Trừ đi chi phí vận chuyển, đóng gói, lợi nhuận thu về khoảng 100 tệ mỗi chiếc.
Dùng 350.000 để nhập hàng, cùng lắm lời được hơn 400.000.
Nhưng nếu… tôi tự sản xuất chiếc váy đó thì sao?
Liệu có thể lời gấp đôi?
Tôi kéo theo Giang Hoài Chu chạy khắp nơi, tìm nhà cung cấp vải, liên hệ xưởng may gia công.
Cuối cùng, mức giá thương lượng được khiến tôi giật mình:
“Chỉ… 20 tệ?”
Hai mươi tệ sản xuất — bán ra 188 tệ, nghĩa là với 350.000 vốn, tôi có thể thu về 3,290,000!
Trừ đi vốn gốc 350.000, tôi có thể lãi ròng 2,940,000!
Lãi gần mười lần!
Nếu vốn đầu tư không phải 35 vạn, mà là 50 vạn? 100 vạn thì sao?
Tôi gõ máy tính lạch cạch, mắt sáng như sao, tim đập loạn nhịp.
Không được — tôi phải kiếm thêm tiền.
Càng nhiều càng tốt!