Chương 9 - Nữ Phụ Chống Lại Số Phận
9
Hương Hương quay đầu lại nhìn tôi, trong ánh mắt là sự đắc ý và khiêu khích.
Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn tôi đầy khó hiểu và xa lánh.
Tôi biết, trong mắt họ bây giờ, tôi chính là một con bé ghen tuông mù quáng, tâm thần không ổn định.
Nhưng tôi không quan tâm. Cuối cùng tôi cũng nói ra hết những điều giấu trong lòng, dù không ai tin tôi. Ít nhất, tôi đã không còn im lặng chịu đựng như trước nữa.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh tôi và Hương Hương rời khỏi, lòng đầy thất vọng và căm phẫn.
Người anh trai luôn lạnh nhạt với tôi từ nhỏ, vì một người phụ nữ mới quen, mà có thể nói ra câu “anh không có đứa em như em”.
Tôi quay người rời khỏi tiệc cưới. Chỉ cần có bằng chứng, tôi nhất định sẽ khiến bố mẹ tôi nhìn rõ bản chất thật của Tô Hương Hương.
Vừa thắt dây an toàn xong, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ:
【Tiểu Hà, con làm sao vậy? Anh con gọi điện nói con cãi nhau với Hương Hương ở tiệc cưới, còn nói mấy điều kỳ quặc? Mẹ thật sự rất thất vọng về con!】
Tôi nhìn dòng tin, lòng chua xót.
Mẹ vẫn như thế, chẳng cần hỏi rõ trắng đen, lúc nào cũng chỉ trích tôi trước.
Trong mắt bà, Hương Hương mãi mãi là cô con dâu hiền thục, tốt bụng và hiểu chuyện, còn tôi chỉ là đứa con gái rắc rối, làm phiền người khác.
Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Vì bản thân mình, và vì không muốn bố mẹ bị lừa dối mãi, tôi phải kiên trì đến cùng.
Về đến nhà, điều đầu tiên tôi nhận được là màn chất vấn từ mẹ.
Bà ngồi trên ghế sofa, sắc mặt nghiêm trọng. Vừa thấy tôi bước vào, đã hỏi thẳng:
“Tiểu Hà, hôm nay ở tiệc cưới con bị gì vậy? Sao lại gây chuyện với Hương Hương? Còn nói những điều bậy bạ như thế?”
“Con không nói bậy.” Tôi đáp bình tĩnh. “Con chỉ nói sự thật.”
“Sự thật?” Giọng mẹ bỗng lớn hơn. “Hương Hương là một đứa trẻ tốt như vậy, làm sao có thể hại con? Có phải vì con ghen tị vì quan hệ giữa nó với anh con tốt nên mới cố tình vu oan không?”
“Con không hề ghen tị.” Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, nghiêm túc nói: “Mẹ thật sự hiểu rõ Tô Hương Hương sao? Mẹ có biết cái gọi là hoàn cảnh gia đình khó khăn của cô ta là bịa đặt không? Mẹ có biết cô ta tiêu xài mỗi tháng bao nhiêu không? Mẹ biết tiền đó đến từ đâu không?”
Mẹ sững người, rõ ràng không ngờ tôi sẽ nói như vậy:
“Con… con đang nói gì vậy? Hương Hương nói với mẹ là nhà cô ấy rất khó khăn mà…”
“Đó là lời nói dối!” Tôi lấy điện thoại ra, mở tài liệu do bộ phận nhân sự gửi, đưa cho mẹ xem:
“Mẹ nhìn đi, đây là thông tin về cha mẹ cô ta — làm kinh doanh nhỏ, thu nhập ổn định. Đây là danh sách tiêu dùng của cô ta — tháng trước mới mua một cái túi hơn 50 triệu, còn có trang sức, mỹ phẩm… tất cả đều không nằm trong khả năng chi trả của cô ta.”
Mẹ nhận lấy điện thoại, lướt xem từng dòng, sắc mặt dần dần sa sầm lại.
Bố cũng ghé lại xem, sau khi xem xong cũng cau mày đầy nghi ngờ.
Bình luận bùng nổ:
【Trời ơi!!! Plot twist cực mạnh!】
【Thì ra nữ chính là kẻ lừa đảo!】
【Tình tiết này tôi mê quá! Nữ phụ trỗi dậy rồi!】
【Bố mẹ mau tỉnh lại đi! Đừng để bị lừa nữa!】
【Hương Bảo chạy mau! Sắp bại lộ rồi!】
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. Anh trai tôi dẫn Hương Hương về nhà. Vừa bước vào, mắt cô ta đã đỏ hoe, đi thẳng tới trước mặt mẹ tôi:
“Dì ơi, xin lỗi dì. Tất cả là lỗi của cháu. Hôm nay ở đám cưới cháu đã khiến Tiểu Hà giận…”
Anh tôi cũng phụ họa: “Mẹ, mẹ đừng trách Hương Hương. Là Tiểu Hà không hiểu chuyện, gây rối ở đám cưới.”
Mẹ nhìn Hương Hương một lúc, rồi lại nhìn vào dữ liệu trong điện thoại tôi, ánh mắt trở nên phức tạp.
Ba tôi ho khẽ một tiếng: “Thôi, mọi người ngồi xuống đi. Hương Hương à, chú có chuyện muốn hỏi cháu.”
Hương Hương ngồi xuống, cố nở nụ cười gượng gạo: “Chú dì cứ hỏi ạ.”
Ba tôi đi thẳng vào vấn đề: “Hương Hương, nhà cháu từng nói là hoàn cảnh khó khăn, nhưng chú xem qua chi tiêu gần đây thì thấy không giống lắm.”
Sắc mặt Hương Hương trắng bệch, ánh mắt lảng tránh: “Cháu… những thứ đó là tiền cháu tiết kiệm lâu lắm mới mua được, có cái còn mua lúc giảm giá.”
“Vậy à?” Ba tôi nói chậm rãi. “Nhưng tụi chú đã xem qua thông tin về ba mẹ cháu. Họ làm ăn cũng khá, thu nhập ổn định, không hề khó khăn như cháu nói.”
Nước mắt Hương Hương lập tức tuôn trào: “Chú ơi, cháu không cố ý lừa mọi người. Với điều kiện gia đình nhà chú, những khoản đó chẳng đáng bao nhiêu, nên cháu không nghĩ phải giải thích rõ. Có gì khác biệt đâu ạ?”
Anh tôi vội lên tiếng bênh: “Ba, mẹ, Hương Hương không có ý xấu đâu. Mọi người đừng trách cô ấy.”
Mẹ tôi thở dài: “Hương Hương à, chúng ta không trách cháu. Chỉ mong cháu có thể thành thật với gia đình.”
Bình luận lại nhốn nháo: