Chương 4 - Nữ Nhi Của Ma Tôn Si Tình

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cơ Phù Phong: ……

Hắn tức giận lôi ta ra suối tắm rửa.

“Cơ Minh Nguyệt, ngươi cố ý phải không?! Còn chơi bùn nữa là đánh gãy chân bây giờ!”

Hắn vừa chửi vừa cầm lấy bàn giặt, xắn tay áo bắt đầu giặt y phục.

Nữ chính bước theo sau, đứng sững tại chỗ.

Nàng chìm trong suy tư: Cơ Phù Phong… thật sự coi ta như con ruột mà nuôi nấng.

Ta cười tà mị: Đương nhiên rồi!

Xin lỗi nhé, ta không làm được chuyện khiến phụ thân đau lòng.

Ta phải ngăn hắn lại, không cho hắn và nữ chính ở bên nhau.

Để hắn chẳng còn thời gian đâu mà lo tới mấy thứ tình tình yêu yêu nữa.

8

Ban đêm, ta nằm trong lòng Cơ Phù Phong.

“Phụ thân, chúng ta chơi trò ‘người hỏi ta đáp’ đi.”

Cơ Phù Phong: “Không cần thiết đâu.”

Ta bắt đầu lăn qua lăn lại: không cho chơi thì ta sẽ quậy cho xem!

“Được được được, công chúa điện hạ xin cứ hỏi.”

“Khụ khụ, phụ thân, người đoán xem ta yêu người bao nhiêu?”

Cơ Phù Phong: ……

“Ngủ đi.”

Ta mắt tinh liếc thấy tai hắn đỏ lên rồi.

“Phụ thân, ta yêu người nhiều lắm nhiều lắm ~”

Ta cố hết sức dang rộng hai tay, ra sức vẽ vòng cho hắn xem.

Cơ Phù Phong cứng miệng: “Ít vậy thôi sao?”

Mà tai hắn đỏ rực như tóc.

Ta bĩu môi, chết tiệt đồ kiêu ngạo!

Xoay người, quay lưng về phía hắn ngủ.

Một hồi lâu sau, hắn cúi đầu hôn lên trán ta, nhẹ giọng nói: “Tiểu nha đầu, phụ thân cũng yêu con.”

Khóe miệng ta khẽ nhếch lên.

Ta có thể có tâm tư xấu gì được chứ?

Ta chỉ muốn làm một tiểu nữ nhi ngoan ngoãn cho Cơ Phù Phong thôi mà.

Cơ Phù Phong nghĩ, tất cả những khổ đau hắn từng trải qua từ nhỏ đến lớn, đều là để gặp được sinh mệnh ấm áp như thế này.

Như vầng trăng sáng trong đêm tối, chỉ đường cho ngọn gió đi tới.

Hôm sau, Cơ Phù Phong tâm trạng cực kỳ tốt, mắt thường cũng nhìn ra được.

Tiểu sư tỷ lau nước mắt cảm khái: “Sư tôn, người càng lúc càng có nhân tính, tiểu nữ đã lâu chưa thấy người cười thoải mái đến thế. Thật là thống khoái thống khoái!”

Ta đi ngang qua công lao ẩn mình chẳng màng kể công.

9

Nữ chính hỏi nếu sinh con trai rồi thì có thể kết thân với Cơ Phù Phong cho hai bên làm thông gia không.

Bị hắn mặt đen từ chối thẳng.

Nam chính chạy tới Ma cung, tìm nữ chính hóa giải hiểu lầm, hai người lại hòa hợp ân ái.

Ta cảm khái: Cơ Phù Phong thật sự yêu nữ chính đến điên cuồng.

Nếu thế này mà còn không tính là yêu, thì cái gì mới là yêu?

Cơ Phù Phong hắn ngay cả tình địch cũng sẵn sàng nuôi!

Ta giật mình: bước tiếp theo chẳng lẽ là một nữ hai trượng phu?

Cơ Phù Phong: ? Ngươi xem mấy thứ loạn thất bát tao gì vậy?

Nhưng hôm đó, kẻ thù của nam nữ chính tìm đến cửa.

“Chà chà, chẳng phải là ‘quái vật tóc đỏ’ danh tiếng lừng lẫy sao?”

“Họ Cơ kia nghe cho kỹ, hôm nay hoặc giao ra Ôn Dao và gã tình lang của nàng, hoặc để bọn ta hành đạo trừ gian, đập nát cái Ma cung của ngươi!”

“Cút.” Cơ Phù Phong phẩy tay áo, mặt không biểu cảm.

Ngay sau đó, từ người hắn bùng lên lửa dữ màu đỏ sẫm, cuộn trào ra ngoài.

Ta gào lên: “Phụ thân cố lên!”

Đồ trời đánh, ta vất vả lắm mới nuôi được một phụ thân to xác như vậy nên người, các ngươi lại tới tranh tới đoạt, phá cho bằng được, ta thật sự không rảnh đùa với các ngươi đâu!

“Ha ha ha ha, trò mèo thôi!”

“Vừa nãy không để ý, chỗ này còn một tiểu tóc đỏ, cũng là đồ tạp chủng!”

Cơ Phù Phong ngẩng đầu, ánh mắt như tẩm độc: “Chán sống rồi.”

Địa ngục chi hỏa nở thành từng đóa liên hoa, “đoàng đoàng đoàng!” nổ tung trên người đối phương, máu tươi bắn ra như mưa.

Cơ Phù Phong dịu dàng vuốt tóc ta: “Pháo hoa, có đẹp không?”

Ta há miệng định trả lời, nhưng lại không phát ra tiếng.

Đau… cổ họng đau quá…

Sắc mặt hắn bỗng biến, ôm ta lên cuống quýt hỏi han.

Ta thấy miệng hắn mấp máy, nhưng không nghe được tiếng nào.

Ý thức mơ hồ dựa lên vai hắn, ta ôm chặt cổ hắn, thân thể nhỏ bé gắt gao dựa vào lòng hắn, nhịp tim hắn dồn dập vang bên tai: “Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!”

Đừng sợ, phụ thân, con không sao đâu.

Lũ tiểu tốt còn lại bị người trong Ma cung dọn sạch, máu nhuộm đỏ đất đá nơi này.

Ta vừa điếc vừa câm, sốt cao không hạ.

10

Đến khi ta lui sốt, đã là năm ngày sau.

Chỗ thịt vất vả lắm mới nuôi ra được lại sụt mất rồi.

Ta khắp nơi tìm Cơ Phù Phong, nhưng hắn lại như bốc hơi khỏi nhân gian.

Các sư huynh sư tỷ nhìn ta, muốn nói lại thôi, thở dài.

Lòng ta lạnh như tro tàn: chẳng lẽ hắn đi báo thù rồi chết rồi? Hay là thấy ta phiền, nên trốn tránh ta mãi?

Sư tỷ đút ta uống đan dược, ta miễn cưỡng hồi phục bình thường.

“Phụ… phụ thân đâu rồi?” ta ngước mắt ngấn lệ hỏi.

“Sư tôn ở nơi rất xa, rất xa.”

Ta nức nở khóc òa: “Không cần… không cần phụ thân chết hu hu hu hu… phụ thân, ta… ta nhớ người lắm hu hu hu…”

Ta khóc không kiềm chế được.

Nữ chính: “Phụ thân ngươi không chết, đi tìm linh vật tẩy tủy đổi mệnh cho ngươi thôi.”

Ta: ……

Thì ra là sợ ta lo, nên gạt ta.

Đúng là, quay lưng một cái đã chẳng thấy người đâu rồi.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)