Chương 2 - Nữ Nhân Xuyên Không Chiếm Đoạt Thân Thể
Ngực ta đau nhói, nhịp tim mỗi lúc một yếu.
Có một đứa con gái như thế, gia quyến ắt hẳn đều vui vầy hạnh phúc, vậy cũng đủ rồi.
Ta vốn không linh hoạt, chẳng dịu dàng, chỉ biết cứng nhắc thưa hỏi…
Nước mắt mờ nhòe tầm mắt, ta chìm dần vào giấc mê sâu.
2
Ta bị tiếng kêu thảm thiết đánh thức. Khi khẽ mở mắt, trước mắt chỉ là một mảng tối mịt, chỉ có vài đốm sáng từ cây nến trên bàn le lói chiếu rọi , , đây là mật thất, nơi chuyên dùng để tra khảo trọng phạm.
“Nương thân! Nương thân, người làm gì vậy?!”
Trên giường, thiếu nữ bị trói chặt, giọng run rẩy kinh hoảng.
Ta từ trên cao cúi xuống, nhìn gương mặt vốn thuộc về chính mình mà thấy quỷ dị lạ thường.
Mẫu thân đứng bên giường, y phục giản dị mà khí thế bức người. Bà nửa ngồi xuống, bóp chặt cằm kẻ chiếm xác:
“Từ đâu đến, hồn ma dã quỷ, dám nhập vào thân con gái ta?”
“Nương thân, người nói gì vậy! Con là Thanh Nhi, là nữ nhi ruột thịt do người mười tháng cưu mang!”
Mẫu thân cười nhạt:
“Lại lộ sơ hở. Con gái ta tên Hoa Thanh Sơn, trước nay trong mắt ta luôn cung kính tự xưng ‘Thanh Sơn’, nào có gọi mình là ‘Thanh Nhi’!”
Kẻ xuyên không vẫn cố cãi:
“Là phụ thân, là phụ thân gọi con như thế, con quen miệng thôi.”
Mẫu thân giật mạnh mái tóc nàng, rồi như chợt nhớ đây là thân thể của ta, bèn nới tay, chỉ khẽ vuốt:
“Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Không cha không mẹ đến nhận bừa? Hay là gian tế?”
Ánh mắt mẹ hẹp dài như ưng, khóa chặt lấy nàng, khiến nàng run rẩy, chẳng dám động đậy.
Hồi lâu, cửa mật thất mở ra. Một phụ nhân mặc áo xanh của phủ bước vào, ghé tai mẹ thì thầm:
“Tướng quân, Kỷ đại nhân đang tìm tiểu thư, nói muốn đưa tiểu thư đi dự yến thưởng hoa.”
Mẹ nhíu mày:
“Yến thưởng hoa gì chứ, vớ vẩn!”
Bà vú cười nhẹ:
“Tướng quân thẳng tính đã quen, song quý nữ kinh thành mười ngày nửa tháng mới có dịp ra ngoài, nếu tiểu thư cứ khước từ, e sau này các cô nương khác chẳng còn mời mọc.”
Mẫu thân hừ khẽ:
“Thế thì to chuyện rồi.”
Đoạn, bà xốc kẻ kia dậy:
“Ngươi phải làm đúng như con gái ta thường ngày. Nếu dám làm điều sằng bậy, hủy danh tiếng con ta, bản tướng sẽ cho ngươi nếm thủy hình!”
Kẻ kia bước ra, hơi thở dồn dập. Lúc ấy ta chợt hiểu ra: nàng yếu thì ta mạnh, ta yếu thì nàng mạnh.
Nhìn bóng lưng mẫu thân, khí phách trào dâng trong ngực: ta là con gái của Hoa tướng quân, đời thứ sáu của nhà họ Hoa, sao có thể chịu thua!
3
Ra khỏi mật thất, đôi chân kẻ chiếm thân run lẩy bẩy. Vừa chải đầu, nàng đã nghiến răng:
“Ngươi chắc hả hê lắm chứ?”
Ta đáp:
“Ngươi mới thật vô sỉ. Chính ngươi cướp thân ta, mạo danh ta, bị vạch trần còn dám mỉa mai!”
“Hừ, ngươi chỉ biết nói. Chẳng bao lâu nữa ta sẽ hoàn toàn thay thế ngươi, trở thành quý nữ tột đỉnh, rồi nhập cung làm Hoàng hậu, lập đại nghiệp.”
Ta thầm tính: Thánh thượng nay đã năm mươi, Thái tử cũng ngoài đôi mươi. “Làm Hoàng hậu” của nàng là Hoàng hậu của ai?
Lão Hoàng đế ư? Không thể nào. Thái tử đã cưới chính phi, còn có biểu muội và ái thiếp quyền quý. Nàng định chen vào bằng cách nào?
Mẫu thân cưỡi ngựa cao, kẻ kia ngồi kiệu mềm, bên cạnh có dì Nguyệt Như thân tín và hai nha hoàn.
Đến nơi, nàng làm bộ yếu ớt, tay ôm ngực:
“Nương thân, con hơi say xe, khó chịu.”
Mẹ ta nhảy xuống ngựa, hừ một tiếng:
“Đừng giả bộ, ánh mắt của ngươi ta nhìn là biết toan tính gì rồi.”
Nàng cứng họng:
“Con chỉ… mong được nương thân thương xót, nương thân nhìn con một chút…”
Dì Nguyệt Như khẽ nói:
“Tiểu thư có lẽ bị hiểu lầm, bao năm xa cách…”
Mẫu thân liếc mắt:
“Con gái của ta, ta há lại không nhận ra?”
Một câu dứt khoát, dì Nguyệt Như im bặt. Lòng ta chợt hiểu, kẻ kia quả nhiên lợi hại, suýt nữa mê hoặc được cả người thân tín của mẫu thân.
Kinh thành năm nào cũng có yến thưởng hoa, lần này là hoa đào. Thưởng hoa chỉ là cớ, mục đích là giao kết quý nữ, và để trai tài gái sắc ngầm chọn phối ngẫu.
Khi ta còn bé, hôn ước đã định: là con út của Thứ sử U Châu. Việc ấy từng khiến phụ thân và mẫu thân cãi vã, cuối cùng mẫu thân áp chế phụ thân, phụ thân mới chịu thuận.
Phụ thân bảo chức Thứ sử chỉ bốn phẩm, mà mẫu thân vì giao tình cũ nên đem ta gả đi như một món nhân tình.
Càng lớn, ta càng thấy phụ thân nói chẳng sai: các quý nữ chọn nhà cao môn đều phải nhẫn nhịn, chưa cưới đã phải chịu đựng phong lưu của vị hôn phu, còn ta – vị hôn phu chưa từng khiến ta khó chịu lần nào.
Từ ấy, ta dần đề phòng phụ thân, mặc kệ ông chê trách mẹ, ta không để bụng.
Mẫu thân được mời lên thượng tọa. Trước khi đi, bà trao cho dì Nguyệt Như ánh mắt, bảo phải trông chừng cẩn thận.
Đúng lúc đó, đường huynh đường đệ bước tới. Xưa nay ta chỉ gật đầu xã giao, nào ngờ kẻ chiếm thân lại khẽ nhảy, tà lụa tung bay, không hợp lễ nghi mà vẫn linh động đáng yêu.
“Ca ca, đệ đệ, bên này!”
Đường huynh vừa mừng vừa giữ vẻ nghiêm:
“Muội hôm nay hoạt bát hẳn.”