Chương 3 - Nữ Đế
06
Quân địch hạ trại dưới thành, lương thảo lại rất đầy đủ, còn quân ta lại chỉ có đủ lương thảo trong ba ngày sắp tới.
Những bức thư vất vả lắm mới truyền đi được thì lại không có hồi âm.
Dưới ánh trăng sáng, ta cần mẫn lau kiếm, lâu lâu lại hớp một chén rượu. Khi trời hừng sáng, vào cái lúc mà mọi người đều đang mệt mỏi và buồn ngủ nhất, thì ta cho mở cổng thành dẫn quân tinh nhuệ của mình ra tàn sát quân địch.
Quân địch còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã bị ta chém đầu từng đợt.
Ta một đường chém giết đến chỗ tên chủ tướng, chặt đầu hắn rồi giương cao trên ngọn gió.
Gió mang theo máu của chiếc đầu lâu nhỏ giọt xuống mặt ta, thế nhưng ta lại nhe răng cười.
Quân địch tuyệt vọng kêu la: "Giang Diễm đúng là một tên diêm la mà.”
Vậy là bọn họ chùn bước rút lui hết thảy.
Chu Nghiên Nhi vội vàng chạy đến chỗ ta, trên lưng mang theo hòm thuốc.
Ta chùi chùi mặt: "Đây không phải là máu của ta.”
Ngay lúc bọn ta đang dọn dẹp đống lương thảo rơi vãi lại của quân địch thì lại nghe thấy tiếng bánh xe ken két.
Đây hình như là một đoàn người đang chạy nạn, họ mang theo rất nhiều đồ cồng kềnh.
Đứng đầu là một nữ tử trung niên, quấn khăn khắp người trông rất bụi bặm.
Lúc đến gần, bà mỉm cười với ta, hàm răng trắng phát sáng dưới ánh mặt trời.
Bà ấy là nương ta, nương ta đang ở đây.
Bà ấy đến đây để giao lương thảo cho ta.
Thật ra những món đồ cồng kềnh, cái bánh méo mó kia cũng chỉ đánh lừa người ta mà thôi.
Ta bước đến chỗ nương, hạnh phúc đến nỗi không biết phải nói gì, chỉ biết gãi gãi đầu.
Nương kéo chiếc khăn trùm ra, cúi đầu vỗ vỗ ta: "Nhìn này, cả người đầy bụi, rốt cuộc là mấy ngày rồi con chưa tắm rửa vậy?"
Ta giả vờ không nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của bà ấy, vẫn chỉ biết đứng đó cười ngây ngô.
Chạng vạng tối, ta theo nương lên tường thành, ngắm mặt trời đang dần lặn xuống phía tây.
Nương sờ vết sẹo cũ trên cánh tay ta, thở dài nói: “Chiến sự cũng đã xảy ra mấy năm rồi, vậy chừng nào mới để con ta về sống cuộc đời bình thường đây.”
Ta cười khổ: "Nếu quân thù còn chưa bị tiêu diệt, thì sao con có thể về nhà được chứ?"
Dưới tường thành, Chu Nghiên Nhi đang nấu thuốc trong một cái vạc rất to, mùi đắng ngắt của thảo dược cũng đang lan ra từng luồng.
Nương nhìn nàng, khẽ nói: "Đứa trẻ đó hình như có ý với con rồi, nương dù sao cũng từng trải nên biết. Diễm nhi, đừng làm tổn thương trái tim của nàng đấy.”
Ta gật đầu.
Bức thư ta chuyển cho vương thượng cuối cùng cũng có hồi âm, nghe nói Ngô quốc đòi nghị hòa.
Theo tình báo, tên chủ tướng mà ta chặt đầu là nhi tử mà Ngô vương yêu quý nhất, hắn khóc lóc thảm thiết không thôi, cả nước đại tang.
Lương Vương còn nói ta mau thu xếp nhanh ở đây rồi đến núi Phục Hổ trấn áp bọn cướp, hắn lo sợ bọn chúng sẽ ngày càng manh động, rồi tương lai sẽ trở thành mầm họa lớn.
Ta nghe thế thì cũng nhận lệnh, hành quân bảy ngày, lúc đến địa phận núi Phục Hổ thì ra lệnh cho mọi người dựng trại.
Màn đêm thăm thẳm, trên bầu trời là những ngôi sao lấp lánh, gió thì thổi rì rào qua những cây hoa cỏ lau.
Ta rút kiếm ra khỏi vỏ, có người đến.
Người đến rất bình tĩnh mà gạt mũi kiếm của ta ra, cười khẽ: "Đồ đệ của ta tiến bộ nhiều rồi nhỉ.”
Giọng nói ấy rất quen thuộc.
Ta vừa mừng vừa sợ, lúc chuẩn bị gọi một tiếng sư phụ thì hắn lại làm tư thế im lặng, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội.
Ta nhận ra cái nút thắt của phần lụa bạc kia.
Bên ngoài doanh trại, giữa bụi cỏ lau.
Cha ta, người mà đã mấy năm rồi ta không gặp đang nhìn ta cười cười, còn sư phụ thì lặng lẽ đứng bên cạnh ông ấy.
Cha bắt đầu khoa tay múa chân, nói về trải nghiệm của mình sau khi ra ngoài.
"Ta gặp phải bọn thổ phỉ, bọn chúng còn lấy miếng ngọc bội này, thế mà không chịu thả ta ra, vậy nên lúc đó ta chỉ có thể đi theo bọn chúng. Vì ta đã từng đọc qua mấy quyển binh pháp, lại cũng biết chút cách xem thiên tướng, vậy là leo được lên cái chức quân sư.”
"Sư phụ ngươi là bị người ta hãm hại cho nên mới lưu lạc đến đây, hắn thật sự rất mạnh, trận nào cũng đánh nhanh rồi thắng rất nhanh. Nửa năm trước, khụ khụ, nửa năm trước, thủ lĩnh của núi Phục Hổ không may qua đời, thế là ta dẫn mọi người bái hắn làm tân vương.”
Mắt cha sáng lóe, còn ta cũng hiểu chuyện ông nói.
Sư phụ ta ghê gớm như thế, mà một ngọn núi lại không thể có hai hổ.
Cha nói tiếp: "Sư phụ con sinh ra trong một gia đình quan lại, hắn lại không muốn làm cái chuyện vào rừng làm cướp, thế nên đã bàn bạc với ta thỉnh cầu Lương Vương ra trận đánh quân Ngô.”
Nói đến đây thì sắc mặt ông lại bắt đầu trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy ngày trước, thư đến, Lương Vương chỉ nói một điều kiện với ta, đó là ta phải tiêu diệt triều thần phản nghịch cho hắn. À, đúng rồi, là con đấy.”
Cha tức giận chỉ vào ta.
Sư phụ lại đột nhiên lên tiếng: "Biên cảnh đã giữ chắc, vì vậy nên tướng quân bắt buộc phải chết. Một kẻ có ý nghĩ như vậy thì xứng làm vua sao? Đồ đệ, tại sao ngươi không thay hắn làm vua?”
Đầu óc ta bắt đầu rối bời.
Mới đó ta là công thần, bây giờ nghe tin này ta lại là kẻ nghịch tặc ư? Hai người này còn muốn ta mưu phản nữa chứ?
Cha vỗ vỗ vai ta: "Diễm nhi, Lương quốc chưa có đời nào có nữ vương, Giang Diễm tướng quân lại có chiến công hiển hách bảo vệ giang sơn, thế thì tại sao con không thể ngồi lên ngai vàng?"
Sư phụ ta lắp bắp kinh ngạc: "Cái gì, cái gì, ngươi nói đồ nhi này của ta là nữ tử?"
Ta và cha mỉm cười.
Hắn lau mặt: "Nữ tử thì nữ tử, chúng ta vẫn phải làm phản."
Ngày thứ hai, ta không tốn một binh một tốt nào mà đã bắt sống được thủ lĩnh của núi Phục Hổ.
Còn Lương Vương phái cấm vệ đi, không những không bắt được mà còn thương vong cả nửa.
Hắn gửi một lá thư trấn an ta, nói hắn sẽ không truy cứu về việc ta tiếp ứng sai lầm nữa, còn ra lệnh cho ta vào kinh càng sớm càng tốt, để hắn ban thưởng.
Trước mặt người đưa thư, ta còn khóc lóc diễn trò các kiểu.
"Tổ phụ thần bệnh nặng, thần không có tổ phụ thì cũng không có ngày hôm nay, cúi xin vương thượng cho phép thần về nhà thăm viếng.”
07
Người đưa thư đi rồi.
Cha gãi gãi đầu nói: "Tuy nói muốn kéo dài thời gian, nhưng nói về tổ phụ như vậy là không tốt đâu nghe chưa?”
Ta vẫn đang lau mặt, không trả lời.
Ông ấy lấy trong người ra một lá thư, ngượng ngùng nói: "Còn cái này nhớ đưa cho nương con đó."
Ta liếc nhìn ông ấy: "Có khi nương cũng không thèm nhìn mà xé nó luôn đấy, cha tự đi nhận tội thì có khi còn được khoan hồng, lúc làm quân sư sao không nghĩ đến chuyện ở nhà vậy."
Ta mang theo một số thân tín, thay thường phục rồi trở về nhà.
Mấy năm nay không về, Giang phủ đã trở nên hoang tàn mất rồi.
Màu sơn của cửa chính bong chóc,trước cửa còn có mấy chiếc hố, trên đầu thì toàn tiếng quạ kêu rợn người.
Bọn ta xuống xe ngựa.
Có một lão già nào đó mở hé cửa ra, sau đó đứng lấp ló mà nhìn ra ngoài.
Ta mới nhìn thì tưởng đó chỉ là một lão nô trong nhà, nhưng khi nhìn kỹ thì hóa ra đó là tổ phụ.
Tổ phụ thấy ta thì mở choàng cửa ra, cầm gậy loạng choạng đi đến: "Diễm nhi, tôn nhi ngoan của ta, ngươi trở về rồi.”
Tổ phụ nắm tay ta kéo đi đến đại sảnh, còn hỏi ta có lạnh không, có đói không.
Ông ta hắng giọng, la lên: "Đại thiếu phu nhân, ngươi mau giết con gà đẻ trứng kia đi.
Nương ta nhớ thẩm thẩm nên về nhà sớm hơn ta nửa tháng.
Sau khi ăn xong, ta đến gặp thẩm thẩm, ánh mắt của nàng vẫn mờ mịt như lúc trước, thế nhưng mặt lại trông không già đi chút nào.
Nương thở dài: "Người ta nói đúng thật, một ngày của người điên chậm hơn ngày của người bình thường rất nhiều…”
Thẩm thẩm đang ôm một con búp bê vải trên tay, còn nghiêng đầu cười toe toét với ta: "Ngươi xinh đẹp như này, sao lại không cầm hoa, mà lại mặc trang phục nam nhân cầm kiếm làm gì?"
Nương như đang dỗ dành con nít mà cúi xuống sờ vào con búp bê: "Ngươi có thể coi nàng là con búp bê nữ này, nàng rất thông minh.”
Trong sự im lặng, cánh cửa phòng đột nhiên bị mở toang ra.
"Xoảng" một tiếng, chén hoa sứ rớt xuống đất, nước canh văng tung tóe khắp nơi.
Mặt tổ phụ xanh mét đứng ngoài cửa, cả người run rẩy.
Trong nhà chỉ có ít râu nhân sâm, lúc tổ mẫu hấp hối trên giường bệnh đến khi chết thì ông ấy cũng không chịu lấy ra, để dành chờ ta về thì nấu lên đãi ta uống, chiều nay cũng như thường mà mang đến cho ta, thế là nghe được lời nương ta nói.
Tổ phụ chỉ vào ta, nghiến răng nghiến lợi nói, "Thì ra là vậy, thì ra là vậy. Giang phủ ta gặp họa lớn, đại thiếu gia gặp thổ phỉ, nhị thiếu gia lại bỏ ta mà đi, điền trang mất hết, thậm chí một nửa Giang phủ còn bị thiêu rụi, hóa ra là do ngươi, là nữ nhi duy nhất chưa được tẩy nữ.”
Nương và ta nghe thế thì không nói gì.
Tiền viện đằng trước lại truyền đến âm thanh ăn nói cười đùa của thuộc hạ của ta.
Tổ phụ dường như bừng tỉnh, ông dang rộng hai cánh tay ra, sau đó quay người lại vừa chạy vừa gào.
"Giang Diễm là một nữ tử, là nữ tử ti tiện nhất.”
"Mấy kẻ đường đường là nam nhân các ngươi lại là thuộc hạ của nàng, thật là khiến ta khinh bỉ mà.”
"Các ngươi mau kéo nàng xuống, giẫm nàng, giết nàng, ăn thịt nàng, nàng là nữ nhi chưa được tẩy nữ của Giang phủ, nàng không xứng đáng được sống trên cõi đời này.”
Bọn thuộc hạ của ta nghe vậy thì sững sờ, rượu và thức ăn còn đang ngậm trong miệng, từng người từng người đều trông ngơ ngơ ngác ngác.
Mấy năm qua bọn ta đã vào sinh ra tử cùng nhau, liếm máu trên kiếm, ta cũng đã cứu sống bọn họ nhiều phen, vậy nên ta rất tin tưởng bọn họ sẽ không phản bội mình.
Thấy không ai làm gì ta, tổ phụ đờ người một lúc, rồi sau đó đột nhiên quay lại lao vào người ta.
Ông ấy lẩm bẩm: "Ta giết chết ngươi, đồ tai họa này, vận của Giang phủ ta vẫn còn cứu được. Ta vẫn còn một nhi tử mà.”
Ta đứng im tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, chờ đợi bàn tay nhăn nheo kia của ông ấy vồ tới.
Ông ấy đã sớm muốn giết ta, chỉ là bây giờ có chút muộn hơn hai mươi năm mà thôi.
Nhưng bây giờ muốn giết ta cũng trễ rồi, tổ phụ đã ở cái tuổi gần đất xa trời, còn ta thì cũng không còn nhỏ nữa.
Đột nhiên, ông dừng bước, trông vô cùng buồn cười mà há miệng.
Phía sau tổ phụ, thẩm thẩm trông rất chấp nhất mà cầm một con dao găm, đôi mắt nàng đã quay lại sự trong veo vốn có mà mấy năm rồi ta không nhìn thấy.
Nàng ấy cúi đầu, đẩy mũi dao vào người tổ phụ sâu hơn một chút, giọng dịu dàng nói với ta: "Đừng sợ, hài tử, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Nói xong, nàng nhìn vết máu trên tay, sau đó lại hét lên rồi quay lại dáng vẻ điên khùng kia.
Tổ phụ ngã xuống đất, co giật vài cái, rồi ngừng cử động.
Chu Nghiên Nhi đi tới, đặt ngón tay lên bên cổ ông ta, nhìn chằm chằm một lúc rồi lắc đầu: "Sợ là đã đâm trúng tim rồi."
Mấy người hàng xóm chứng kiến tất cả mọi chuyện qua bức tường vỡ của Giang phủ, bọn họ sợ mình sẽ bị liên can cho nên đã ngay lập tức trình báo với quan huyện.
Người khám nghiệm tử thi nhanh chóng đến, cộng thêm nhân chứng vật chứng đầy đủ, thế là thẩm thẩm của ta bị tống vào đại lao.
Nương thấy thế thì mang theo chút bạc lo liệu mọi chuyện cho thẩm thẩm.
Còn ta thì ở nhà tổ chức tang lễ cho tổ phụ, giữ đạo hiếu, kéo dài thời gian.
Lương Vương nghe tin thì cũng đã viết mấy lá thư chia buồn, kèm theo đó là chút ý thúc giục, theo lời trong thư thì hắn ta có lẽ cũng biết thân phận nữ nhi của ta rồi.
Đêm trước ngày rời đi, ta và Chu Nghiên Nhi cũng đã có chút tâm sự nhỏ, đại loạn của cuộc trò là ta xin lỗi nàng vì đã dấu diếm mọi chuyện.
Nàng xua tay, cười gượng: "Không sao.”
Sau khi cúi đầu trầm ngâm một lát, nàng thoải mái nói: "Hèn gì lúc trước ta cảm thấy ngươi sao lại kỳ lạ như vậy, một người có thể giết kẻ địch không chớp mắt như ngươi thế nhưng lại có lòng nhân từ thu nhận nhiều nữ nhân đáng thương như vậy. Hóa ra bản thân ngươi cũng là nữ nhân, biết đâu trên đời này cũng có những nam nhi như thế, nhưng dù sao thì ta cũng chỉ gặp mình ngươi mà thôi…”
Ánh trăng sáng lóa, chiếu lên một đoạn dây leo.
Chu Nghiên Nhi cúi đầu xuống, trên mặt dường như có nỗi buồn mờ nhạt.
Nhưng nàng lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, giọng điệu dứt khoát: "Nữ nhân thì sao chứ, chỉ cần tỷ tỷ không ngại, tiểu muội ta sẵn sàng ở bên cạnh tỷ suốt quãng đời còn lại."
08
Lương vương tuyên ta tiến cung.
Ta thay trang phục thành nữ trang, được tuyên vào trong điện.
Bên trong điện rất ấm áp, thế nhưng lại không có chút khói từ than củi nào, có lẽ chỗ này sử dụng loại than thượng hạng nhất rồi, khác xa một trời một vực so với quân doanh nghèo nàn phong sương của ta.
Trên người Lương Vương là áo lông chồn, hắn ta lười biếng giơ tay lên ra hiệu cho ta đứng dậy.
Ta nhíu mày, không dám nhìn thẳng hắn.
Hắn ta mở miệng hỏi: "Quả nhân nghe nói gia đình khanh chín đời tẩy nữ, đến đời của khanh thì lại chỉ có mình khanh sống sót.”
Ta kính cẩn đáp: "Đúng là có chuyện này.”
Sau đó, hắn hỏi tiếp: "Quả nhân còn nghe nói, những nữ tử dạng này chỉ mang lại phúc vận cho nhà phu quân, còn ngược lại thì chỉ đem vận xui cho nhà mình mà thôi.”
Lòng ta đầy bi thương
Chi chủ một nước, kẻ được người người ngưỡng mộ thế mà lại “Không hỏi muôn dân, chỉ hỏi quỷ thần”
Ta cẩn thận đáp: "E là việc này có điểm không đúng.”
Lương Vương mỉm cười: "Sao lại không đúng? Tướng quân ngươi là một nữ nhân, lại đã ở trên chiến trường nhiều năm như vậy, thế mà một chút tổn thương cũng không có, chỉ chuyện này thôi cũng đủ cho thấy ngươi là một người may mắn rồi.”
Hắn cầm ngọc bội bên cạnh đeo lên, đi qua đi lại nhìn ta, nói: "Cái gì cũng có hai mặt của nó hết. Tổ phụ ngươi đã quá già rồi, thế nên hắn mới tức chết như vậy. Tẩy nữ không thành công thì vận may sẽ bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng nếu người nữ ấy gả cho một người tôn quý, chẳng hạn như trở thành Vương phi, như thế chẳng phải sẽ làm rạng danh nhà ngoại sao?”
Hắn nghiêng người về phía trước, miệng thối phun ra một câu.
"Quả nhân lấy ngươi, vừa hay cũng có thể giúp gia tộc ngươi tẩy nữ.”
"Đến lúc đó, tướng quân, à không, ái phi, ngươi phải sinh thêm vài hoàng tử cho trẫm, phải bảo đảm Lương quốc ta sẽ đời đời hưng thịnh.”
Ta giả bộ vui mừng.
Hắn suy nghĩ một lát, sau đó lại ha ha cười nói: "Chức vị Vương phi kia hình như cũng không công bằng với ngươi nhỉ, vừa hay, Vương hậu cũng đã già rồi, cũng nên nhường lại chức vị đó cho ngươi thì hợp lý hơn.”
Hắn ta rỉ tai vài câu với tên hầu cận của mình, ngay sau đó, Phượng ấn của Vương hậu đã được gửi tới.
Lương Vương đặt Phượng ấn vào tay ta, sau đó phất phất tay áo bảo Vương hậu lui xuống.
Từng bước đi của nàng rất không vững, một chân hình như không linh hoạt cho lắm.
Ta nhớ là bên ngoài cũng dấy lên tin đồn rằng Vương hậu đã từng mặc một bộ quần áo thô kệch đi khuyên bảo Lương Vương, nói hắn ta chớ có hoang phí mà cho người đi xây cung điện bên ngoài, thế nhưng Lương Vương không những không nghe mà còn trách phạt, thậm chí còn đả thương một quốc mẫu như nàng trước mặt mọi người.
Mấy nhi tử yêu quý của nàng cũng lần lượt qua đời vì sự nghi kỵ của hắn.
Bây giờ Lương quốc thậm chí còn không có một Vương tử đủ tuổi trưởng thành, biết đâu có khi Lương Vương thật sự nghĩ là hắn có thể sống trường thọ.
Sau đó thì ta được sắp xếp ở lại Kim Diệt cung.
Lương Vương còn ra lệnh cho thủ hạ viết một chiếu thư miễn tử cho thẩm thẩm của ta.
Cung nhân hầu hạ ta tắm rửa ăn chay, chờ bảy ngày sau thì bắt đầu lễ sắc phong.
Ta còn bí mật làm thêm hai chuyện nữa.
Một là đêm khuya len lén đi ăn thịt.
Chuyện thứ hai là lẻn đến cung của Vương hậu thăm nàng.
Chỗ của nàng hoang vắng vô cùng, một người hầu hạ cũng không có..
Thế nhưng tinh thần của Vương hậu lại rất tốt, còn tâm sự với ta nữa chứ.
Nàng nói: "Quê hương ta là cái thành mà tướng quân đã trấn giữ đấy, nếu không có tướng quân thì có lẽ cha nương tỷ muội ta bây giờ đã là nô lệ của Ngô quốc rồi, tướng quân muốn làm gì thì cứ làm, ta sẵn sàng đem tính mạng dâng cho ngài. Người làm vua mà nhân đức, thì đó mới là phước lành của dân chúng .”
Ta nhìn vào mắt nàng, nàng đúng thật sự là một nữ tử thông minh, mới gặp mặt có hai lần mà nàng đã nhìn thấu ý định của ta rồi.
Ngày thứ năm, Chu Nghiên Nhi tiến cung với tư cách là tiểu muội của ta.
Lương Vương rất vui vẻ, còn nói đùa: "Chờ tỷ tỷ ngươi chính thức nhập cung, quả nhân cũng sẽ sắc phong ngươi làm mỹ nhân."
Nghiên Nhi mỉm cười, tự mình dâng lên món súp ngọt, giọng nịnh nọt nói: "Vương thượng mau nếm thử món súp ngọt này đi, biết đâu lại cảm thấy tay nghề của nô tỳ được, lại thích ăn.”
Lương Vương nhận lấy, hầu cận bên cạnh tính lấy châm thử độc thì lại bị hắn đẩy ra.
Hắn dừng một chút, sau đó một hơi uống cạn.
Vừa được hắn cho lui, ánh mắt Chu Nghiên Nhi lại trở nên lạnh lùng.
Nàng thản nhiên nói: "Tỷ tỷ, thời tiết càng ngày càng ấm lên, bộ quần áo mới ta cũng may xong cho tỷ rồi.”
Mới chớp mắt một cái, ngày đại hỷ đã đến..
Lương Vương mơ màng đi lên điện, nhưng chưa đi được vài bước thì đột nhiên ngã xuống đất.
Bên trong hắn đã trống rỗng, súp ngọt của Nghiên Nhi đối với người bình thường thì cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với hắn ta mà nói thì lại là liều thuốc mạnh nhất.
Mà thật ra thì bọn ta cũng không ngờ là hắn ta lại chết đúng lúc như vậy.
Một đám văn thần ở dưới sợ đến ngây người.
Ta cũng mặc kệ bọn họ mà đi đến ngai vàng chính giữa rồi ngồi xuống.
Cấm quân cầm kiếm xông vào, người nào người nấy cũng do dự mà không dám bước lên phía trước.
Tiếng trống quân nổi lên, một trong những người hầu cận của Lương Vương hoảng loạn chạy vào điện, nói là đại quân của ta đã ập vào cửa cung rồi.
Với quân quyền trong tay, cộng thêm sự hỗ trợ từ cha và sư phụ, đại hôn kia bây giờ lại trở thành đại điển đăng cơ của ta.
Hoàng bào là do Nghiên Nhi tự làm, thêu khá tốt.
Vương hậu là một tài nữ thật sự, nàng đã viết một chiếu thư ủng hộ việc Giang Diễm ta lên ngôi nữ đế.
Vậy nên ta vô cùng cảm kích nàng.
Sau chuyện này, cha nương ta cuối cùng cũng gặp nhau.
Trong sân, cha ta để trần thân trên, vác theo một đống củi, lâu lâu len lén nhìn nương.
Nương lại trông bình tĩnh đến lạ thường, bà ấy đi qua đi lại, nhặt một que củi lên, ‘Vút vút’ mấy cái thử độ bền.
Cha sợ đến mức nhắm tịt lại, tuy sợ nhưng không dám né.
Nương cười một tiếng, hào phóng nói: "Đứng dậy đi. Vì ngươi đã giúp nữ nhi của ta lên ngôi, vậy nên ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Những ngày bình yên cũng không kéo dài lâu.
Ngô quốc nghe Lương quốc có nữ đế lên ngôi, hoặc là tức giận vì chuyện vương tử của mình bị giết hại, thế nên bọn chúng kêu gào muốn tiêu diệt Lương quốc.
Thế là ta quyết định tự mình thân chinh
Sư phụ cũng đi cùng ta, Nghiên Nhi thì đi theo lo việc trị thương, còn cha nương thì chuyên tâm cho công tác hậu cần, phụ trách vận chuyển lương thảo.
Vương hậu cũng hộ tống ta thân chinh, nàng còn nói bản thân với tư cách là tể tướng sẽ cố gắng bảo vệ giang sơn cho ta thật tốt.
Cờ chiến phất phới, mặt trời ló rạng, ta thúc ngựa chiến, đi về phương xa.
-Kết thúc-
Quân địch hạ trại dưới thành, lương thảo lại rất đầy đủ, còn quân ta lại chỉ có đủ lương thảo trong ba ngày sắp tới.
Những bức thư vất vả lắm mới truyền đi được thì lại không có hồi âm.
Dưới ánh trăng sáng, ta cần mẫn lau kiếm, lâu lâu lại hớp một chén rượu. Khi trời hừng sáng, vào cái lúc mà mọi người đều đang mệt mỏi và buồn ngủ nhất, thì ta cho mở cổng thành dẫn quân tinh nhuệ của mình ra tàn sát quân địch.
Quân địch còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã bị ta chém đầu từng đợt.
Ta một đường chém giết đến chỗ tên chủ tướng, chặt đầu hắn rồi giương cao trên ngọn gió.
Gió mang theo máu của chiếc đầu lâu nhỏ giọt xuống mặt ta, thế nhưng ta lại nhe răng cười.
Quân địch tuyệt vọng kêu la: "Giang Diễm đúng là một tên diêm la mà.”
Vậy là bọn họ chùn bước rút lui hết thảy.
Chu Nghiên Nhi vội vàng chạy đến chỗ ta, trên lưng mang theo hòm thuốc.
Ta chùi chùi mặt: "Đây không phải là máu của ta.”
Ngay lúc bọn ta đang dọn dẹp đống lương thảo rơi vãi lại của quân địch thì lại nghe thấy tiếng bánh xe ken két.
Đây hình như là một đoàn người đang chạy nạn, họ mang theo rất nhiều đồ cồng kềnh.
Đứng đầu là một nữ tử trung niên, quấn khăn khắp người trông rất bụi bặm.
Lúc đến gần, bà mỉm cười với ta, hàm răng trắng phát sáng dưới ánh mặt trời.
Bà ấy là nương ta, nương ta đang ở đây.
Bà ấy đến đây để giao lương thảo cho ta.
Thật ra những món đồ cồng kềnh, cái bánh méo mó kia cũng chỉ đánh lừa người ta mà thôi.
Ta bước đến chỗ nương, hạnh phúc đến nỗi không biết phải nói gì, chỉ biết gãi gãi đầu.
Nương kéo chiếc khăn trùm ra, cúi đầu vỗ vỗ ta: "Nhìn này, cả người đầy bụi, rốt cuộc là mấy ngày rồi con chưa tắm rửa vậy?"
Ta giả vờ không nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của bà ấy, vẫn chỉ biết đứng đó cười ngây ngô.
Chạng vạng tối, ta theo nương lên tường thành, ngắm mặt trời đang dần lặn xuống phía tây.
Nương sờ vết sẹo cũ trên cánh tay ta, thở dài nói: “Chiến sự cũng đã xảy ra mấy năm rồi, vậy chừng nào mới để con ta về sống cuộc đời bình thường đây.”
Ta cười khổ: "Nếu quân thù còn chưa bị tiêu diệt, thì sao con có thể về nhà được chứ?"
Dưới tường thành, Chu Nghiên Nhi đang nấu thuốc trong một cái vạc rất to, mùi đắng ngắt của thảo dược cũng đang lan ra từng luồng.
Nương nhìn nàng, khẽ nói: "Đứa trẻ đó hình như có ý với con rồi, nương dù sao cũng từng trải nên biết. Diễm nhi, đừng làm tổn thương trái tim của nàng đấy.”
Ta gật đầu.
Bức thư ta chuyển cho vương thượng cuối cùng cũng có hồi âm, nghe nói Ngô quốc đòi nghị hòa.
Theo tình báo, tên chủ tướng mà ta chặt đầu là nhi tử mà Ngô vương yêu quý nhất, hắn khóc lóc thảm thiết không thôi, cả nước đại tang.
Lương Vương còn nói ta mau thu xếp nhanh ở đây rồi đến núi Phục Hổ trấn áp bọn cướp, hắn lo sợ bọn chúng sẽ ngày càng manh động, rồi tương lai sẽ trở thành mầm họa lớn.
Ta nghe thế thì cũng nhận lệnh, hành quân bảy ngày, lúc đến địa phận núi Phục Hổ thì ra lệnh cho mọi người dựng trại.
Màn đêm thăm thẳm, trên bầu trời là những ngôi sao lấp lánh, gió thì thổi rì rào qua những cây hoa cỏ lau.
Ta rút kiếm ra khỏi vỏ, có người đến.
Người đến rất bình tĩnh mà gạt mũi kiếm của ta ra, cười khẽ: "Đồ đệ của ta tiến bộ nhiều rồi nhỉ.”
Giọng nói ấy rất quen thuộc.
Ta vừa mừng vừa sợ, lúc chuẩn bị gọi một tiếng sư phụ thì hắn lại làm tư thế im lặng, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội.
Ta nhận ra cái nút thắt của phần lụa bạc kia.
Bên ngoài doanh trại, giữa bụi cỏ lau.
Cha ta, người mà đã mấy năm rồi ta không gặp đang nhìn ta cười cười, còn sư phụ thì lặng lẽ đứng bên cạnh ông ấy.
Cha bắt đầu khoa tay múa chân, nói về trải nghiệm của mình sau khi ra ngoài.
"Ta gặp phải bọn thổ phỉ, bọn chúng còn lấy miếng ngọc bội này, thế mà không chịu thả ta ra, vậy nên lúc đó ta chỉ có thể đi theo bọn chúng. Vì ta đã từng đọc qua mấy quyển binh pháp, lại cũng biết chút cách xem thiên tướng, vậy là leo được lên cái chức quân sư.”
"Sư phụ ngươi là bị người ta hãm hại cho nên mới lưu lạc đến đây, hắn thật sự rất mạnh, trận nào cũng đánh nhanh rồi thắng rất nhanh. Nửa năm trước, khụ khụ, nửa năm trước, thủ lĩnh của núi Phục Hổ không may qua đời, thế là ta dẫn mọi người bái hắn làm tân vương.”
Mắt cha sáng lóe, còn ta cũng hiểu chuyện ông nói.
Sư phụ ta ghê gớm như thế, mà một ngọn núi lại không thể có hai hổ.
Cha nói tiếp: "Sư phụ con sinh ra trong một gia đình quan lại, hắn lại không muốn làm cái chuyện vào rừng làm cướp, thế nên đã bàn bạc với ta thỉnh cầu Lương Vương ra trận đánh quân Ngô.”
Nói đến đây thì sắc mặt ông lại bắt đầu trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy ngày trước, thư đến, Lương Vương chỉ nói một điều kiện với ta, đó là ta phải tiêu diệt triều thần phản nghịch cho hắn. À, đúng rồi, là con đấy.”
Cha tức giận chỉ vào ta.
Sư phụ lại đột nhiên lên tiếng: "Biên cảnh đã giữ chắc, vì vậy nên tướng quân bắt buộc phải chết. Một kẻ có ý nghĩ như vậy thì xứng làm vua sao? Đồ đệ, tại sao ngươi không thay hắn làm vua?”
Đầu óc ta bắt đầu rối bời.
Mới đó ta là công thần, bây giờ nghe tin này ta lại là kẻ nghịch tặc ư? Hai người này còn muốn ta mưu phản nữa chứ?
Cha vỗ vỗ vai ta: "Diễm nhi, Lương quốc chưa có đời nào có nữ vương, Giang Diễm tướng quân lại có chiến công hiển hách bảo vệ giang sơn, thế thì tại sao con không thể ngồi lên ngai vàng?"
Sư phụ ta lắp bắp kinh ngạc: "Cái gì, cái gì, ngươi nói đồ nhi này của ta là nữ tử?"
Ta và cha mỉm cười.
Hắn lau mặt: "Nữ tử thì nữ tử, chúng ta vẫn phải làm phản."
Ngày thứ hai, ta không tốn một binh một tốt nào mà đã bắt sống được thủ lĩnh của núi Phục Hổ.
Còn Lương Vương phái cấm vệ đi, không những không bắt được mà còn thương vong cả nửa.
Hắn gửi một lá thư trấn an ta, nói hắn sẽ không truy cứu về việc ta tiếp ứng sai lầm nữa, còn ra lệnh cho ta vào kinh càng sớm càng tốt, để hắn ban thưởng.
Trước mặt người đưa thư, ta còn khóc lóc diễn trò các kiểu.
"Tổ phụ thần bệnh nặng, thần không có tổ phụ thì cũng không có ngày hôm nay, cúi xin vương thượng cho phép thần về nhà thăm viếng.”
07
Người đưa thư đi rồi.
Cha gãi gãi đầu nói: "Tuy nói muốn kéo dài thời gian, nhưng nói về tổ phụ như vậy là không tốt đâu nghe chưa?”
Ta vẫn đang lau mặt, không trả lời.
Ông ấy lấy trong người ra một lá thư, ngượng ngùng nói: "Còn cái này nhớ đưa cho nương con đó."
Ta liếc nhìn ông ấy: "Có khi nương cũng không thèm nhìn mà xé nó luôn đấy, cha tự đi nhận tội thì có khi còn được khoan hồng, lúc làm quân sư sao không nghĩ đến chuyện ở nhà vậy."
Ta mang theo một số thân tín, thay thường phục rồi trở về nhà.
Mấy năm nay không về, Giang phủ đã trở nên hoang tàn mất rồi.
Màu sơn của cửa chính bong chóc,trước cửa còn có mấy chiếc hố, trên đầu thì toàn tiếng quạ kêu rợn người.
Bọn ta xuống xe ngựa.
Có một lão già nào đó mở hé cửa ra, sau đó đứng lấp ló mà nhìn ra ngoài.
Ta mới nhìn thì tưởng đó chỉ là một lão nô trong nhà, nhưng khi nhìn kỹ thì hóa ra đó là tổ phụ.
Tổ phụ thấy ta thì mở choàng cửa ra, cầm gậy loạng choạng đi đến: "Diễm nhi, tôn nhi ngoan của ta, ngươi trở về rồi.”
Tổ phụ nắm tay ta kéo đi đến đại sảnh, còn hỏi ta có lạnh không, có đói không.
Ông ta hắng giọng, la lên: "Đại thiếu phu nhân, ngươi mau giết con gà đẻ trứng kia đi.
Nương ta nhớ thẩm thẩm nên về nhà sớm hơn ta nửa tháng.
Sau khi ăn xong, ta đến gặp thẩm thẩm, ánh mắt của nàng vẫn mờ mịt như lúc trước, thế nhưng mặt lại trông không già đi chút nào.
Nương thở dài: "Người ta nói đúng thật, một ngày của người điên chậm hơn ngày của người bình thường rất nhiều…”
Thẩm thẩm đang ôm một con búp bê vải trên tay, còn nghiêng đầu cười toe toét với ta: "Ngươi xinh đẹp như này, sao lại không cầm hoa, mà lại mặc trang phục nam nhân cầm kiếm làm gì?"
Nương như đang dỗ dành con nít mà cúi xuống sờ vào con búp bê: "Ngươi có thể coi nàng là con búp bê nữ này, nàng rất thông minh.”
Trong sự im lặng, cánh cửa phòng đột nhiên bị mở toang ra.
"Xoảng" một tiếng, chén hoa sứ rớt xuống đất, nước canh văng tung tóe khắp nơi.
Mặt tổ phụ xanh mét đứng ngoài cửa, cả người run rẩy.
Trong nhà chỉ có ít râu nhân sâm, lúc tổ mẫu hấp hối trên giường bệnh đến khi chết thì ông ấy cũng không chịu lấy ra, để dành chờ ta về thì nấu lên đãi ta uống, chiều nay cũng như thường mà mang đến cho ta, thế là nghe được lời nương ta nói.
Tổ phụ chỉ vào ta, nghiến răng nghiến lợi nói, "Thì ra là vậy, thì ra là vậy. Giang phủ ta gặp họa lớn, đại thiếu gia gặp thổ phỉ, nhị thiếu gia lại bỏ ta mà đi, điền trang mất hết, thậm chí một nửa Giang phủ còn bị thiêu rụi, hóa ra là do ngươi, là nữ nhi duy nhất chưa được tẩy nữ.”
Nương và ta nghe thế thì không nói gì.
Tiền viện đằng trước lại truyền đến âm thanh ăn nói cười đùa của thuộc hạ của ta.
Tổ phụ dường như bừng tỉnh, ông dang rộng hai cánh tay ra, sau đó quay người lại vừa chạy vừa gào.
"Giang Diễm là một nữ tử, là nữ tử ti tiện nhất.”
"Mấy kẻ đường đường là nam nhân các ngươi lại là thuộc hạ của nàng, thật là khiến ta khinh bỉ mà.”
"Các ngươi mau kéo nàng xuống, giẫm nàng, giết nàng, ăn thịt nàng, nàng là nữ nhi chưa được tẩy nữ của Giang phủ, nàng không xứng đáng được sống trên cõi đời này.”
Bọn thuộc hạ của ta nghe vậy thì sững sờ, rượu và thức ăn còn đang ngậm trong miệng, từng người từng người đều trông ngơ ngơ ngác ngác.
Mấy năm qua bọn ta đã vào sinh ra tử cùng nhau, liếm máu trên kiếm, ta cũng đã cứu sống bọn họ nhiều phen, vậy nên ta rất tin tưởng bọn họ sẽ không phản bội mình.
Thấy không ai làm gì ta, tổ phụ đờ người một lúc, rồi sau đó đột nhiên quay lại lao vào người ta.
Ông ấy lẩm bẩm: "Ta giết chết ngươi, đồ tai họa này, vận của Giang phủ ta vẫn còn cứu được. Ta vẫn còn một nhi tử mà.”
Ta đứng im tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, chờ đợi bàn tay nhăn nheo kia của ông ấy vồ tới.
Ông ấy đã sớm muốn giết ta, chỉ là bây giờ có chút muộn hơn hai mươi năm mà thôi.
Nhưng bây giờ muốn giết ta cũng trễ rồi, tổ phụ đã ở cái tuổi gần đất xa trời, còn ta thì cũng không còn nhỏ nữa.
Đột nhiên, ông dừng bước, trông vô cùng buồn cười mà há miệng.
Phía sau tổ phụ, thẩm thẩm trông rất chấp nhất mà cầm một con dao găm, đôi mắt nàng đã quay lại sự trong veo vốn có mà mấy năm rồi ta không nhìn thấy.
Nàng ấy cúi đầu, đẩy mũi dao vào người tổ phụ sâu hơn một chút, giọng dịu dàng nói với ta: "Đừng sợ, hài tử, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Nói xong, nàng nhìn vết máu trên tay, sau đó lại hét lên rồi quay lại dáng vẻ điên khùng kia.
Tổ phụ ngã xuống đất, co giật vài cái, rồi ngừng cử động.
Chu Nghiên Nhi đi tới, đặt ngón tay lên bên cổ ông ta, nhìn chằm chằm một lúc rồi lắc đầu: "Sợ là đã đâm trúng tim rồi."
Mấy người hàng xóm chứng kiến tất cả mọi chuyện qua bức tường vỡ của Giang phủ, bọn họ sợ mình sẽ bị liên can cho nên đã ngay lập tức trình báo với quan huyện.
Người khám nghiệm tử thi nhanh chóng đến, cộng thêm nhân chứng vật chứng đầy đủ, thế là thẩm thẩm của ta bị tống vào đại lao.
Nương thấy thế thì mang theo chút bạc lo liệu mọi chuyện cho thẩm thẩm.
Còn ta thì ở nhà tổ chức tang lễ cho tổ phụ, giữ đạo hiếu, kéo dài thời gian.
Lương Vương nghe tin thì cũng đã viết mấy lá thư chia buồn, kèm theo đó là chút ý thúc giục, theo lời trong thư thì hắn ta có lẽ cũng biết thân phận nữ nhi của ta rồi.
Đêm trước ngày rời đi, ta và Chu Nghiên Nhi cũng đã có chút tâm sự nhỏ, đại loạn của cuộc trò là ta xin lỗi nàng vì đã dấu diếm mọi chuyện.
Nàng xua tay, cười gượng: "Không sao.”
Sau khi cúi đầu trầm ngâm một lát, nàng thoải mái nói: "Hèn gì lúc trước ta cảm thấy ngươi sao lại kỳ lạ như vậy, một người có thể giết kẻ địch không chớp mắt như ngươi thế nhưng lại có lòng nhân từ thu nhận nhiều nữ nhân đáng thương như vậy. Hóa ra bản thân ngươi cũng là nữ nhân, biết đâu trên đời này cũng có những nam nhi như thế, nhưng dù sao thì ta cũng chỉ gặp mình ngươi mà thôi…”
Ánh trăng sáng lóa, chiếu lên một đoạn dây leo.
Chu Nghiên Nhi cúi đầu xuống, trên mặt dường như có nỗi buồn mờ nhạt.
Nhưng nàng lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, giọng điệu dứt khoát: "Nữ nhân thì sao chứ, chỉ cần tỷ tỷ không ngại, tiểu muội ta sẵn sàng ở bên cạnh tỷ suốt quãng đời còn lại."
08
Lương vương tuyên ta tiến cung.
Ta thay trang phục thành nữ trang, được tuyên vào trong điện.
Bên trong điện rất ấm áp, thế nhưng lại không có chút khói từ than củi nào, có lẽ chỗ này sử dụng loại than thượng hạng nhất rồi, khác xa một trời một vực so với quân doanh nghèo nàn phong sương của ta.
Trên người Lương Vương là áo lông chồn, hắn ta lười biếng giơ tay lên ra hiệu cho ta đứng dậy.
Ta nhíu mày, không dám nhìn thẳng hắn.
Hắn ta mở miệng hỏi: "Quả nhân nghe nói gia đình khanh chín đời tẩy nữ, đến đời của khanh thì lại chỉ có mình khanh sống sót.”
Ta kính cẩn đáp: "Đúng là có chuyện này.”
Sau đó, hắn hỏi tiếp: "Quả nhân còn nghe nói, những nữ tử dạng này chỉ mang lại phúc vận cho nhà phu quân, còn ngược lại thì chỉ đem vận xui cho nhà mình mà thôi.”
Lòng ta đầy bi thương
Chi chủ một nước, kẻ được người người ngưỡng mộ thế mà lại “Không hỏi muôn dân, chỉ hỏi quỷ thần”
Ta cẩn thận đáp: "E là việc này có điểm không đúng.”
Lương Vương mỉm cười: "Sao lại không đúng? Tướng quân ngươi là một nữ nhân, lại đã ở trên chiến trường nhiều năm như vậy, thế mà một chút tổn thương cũng không có, chỉ chuyện này thôi cũng đủ cho thấy ngươi là một người may mắn rồi.”
Hắn cầm ngọc bội bên cạnh đeo lên, đi qua đi lại nhìn ta, nói: "Cái gì cũng có hai mặt của nó hết. Tổ phụ ngươi đã quá già rồi, thế nên hắn mới tức chết như vậy. Tẩy nữ không thành công thì vận may sẽ bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng nếu người nữ ấy gả cho một người tôn quý, chẳng hạn như trở thành Vương phi, như thế chẳng phải sẽ làm rạng danh nhà ngoại sao?”
Hắn nghiêng người về phía trước, miệng thối phun ra một câu.
"Quả nhân lấy ngươi, vừa hay cũng có thể giúp gia tộc ngươi tẩy nữ.”
"Đến lúc đó, tướng quân, à không, ái phi, ngươi phải sinh thêm vài hoàng tử cho trẫm, phải bảo đảm Lương quốc ta sẽ đời đời hưng thịnh.”
Ta giả bộ vui mừng.
Hắn suy nghĩ một lát, sau đó lại ha ha cười nói: "Chức vị Vương phi kia hình như cũng không công bằng với ngươi nhỉ, vừa hay, Vương hậu cũng đã già rồi, cũng nên nhường lại chức vị đó cho ngươi thì hợp lý hơn.”
Hắn ta rỉ tai vài câu với tên hầu cận của mình, ngay sau đó, Phượng ấn của Vương hậu đã được gửi tới.
Lương Vương đặt Phượng ấn vào tay ta, sau đó phất phất tay áo bảo Vương hậu lui xuống.
Từng bước đi của nàng rất không vững, một chân hình như không linh hoạt cho lắm.
Ta nhớ là bên ngoài cũng dấy lên tin đồn rằng Vương hậu đã từng mặc một bộ quần áo thô kệch đi khuyên bảo Lương Vương, nói hắn ta chớ có hoang phí mà cho người đi xây cung điện bên ngoài, thế nhưng Lương Vương không những không nghe mà còn trách phạt, thậm chí còn đả thương một quốc mẫu như nàng trước mặt mọi người.
Mấy nhi tử yêu quý của nàng cũng lần lượt qua đời vì sự nghi kỵ của hắn.
Bây giờ Lương quốc thậm chí còn không có một Vương tử đủ tuổi trưởng thành, biết đâu có khi Lương Vương thật sự nghĩ là hắn có thể sống trường thọ.
Sau đó thì ta được sắp xếp ở lại Kim Diệt cung.
Lương Vương còn ra lệnh cho thủ hạ viết một chiếu thư miễn tử cho thẩm thẩm của ta.
Cung nhân hầu hạ ta tắm rửa ăn chay, chờ bảy ngày sau thì bắt đầu lễ sắc phong.
Ta còn bí mật làm thêm hai chuyện nữa.
Một là đêm khuya len lén đi ăn thịt.
Chuyện thứ hai là lẻn đến cung của Vương hậu thăm nàng.
Chỗ của nàng hoang vắng vô cùng, một người hầu hạ cũng không có..
Thế nhưng tinh thần của Vương hậu lại rất tốt, còn tâm sự với ta nữa chứ.
Nàng nói: "Quê hương ta là cái thành mà tướng quân đã trấn giữ đấy, nếu không có tướng quân thì có lẽ cha nương tỷ muội ta bây giờ đã là nô lệ của Ngô quốc rồi, tướng quân muốn làm gì thì cứ làm, ta sẵn sàng đem tính mạng dâng cho ngài. Người làm vua mà nhân đức, thì đó mới là phước lành của dân chúng .”
Ta nhìn vào mắt nàng, nàng đúng thật sự là một nữ tử thông minh, mới gặp mặt có hai lần mà nàng đã nhìn thấu ý định của ta rồi.
Ngày thứ năm, Chu Nghiên Nhi tiến cung với tư cách là tiểu muội của ta.
Lương Vương rất vui vẻ, còn nói đùa: "Chờ tỷ tỷ ngươi chính thức nhập cung, quả nhân cũng sẽ sắc phong ngươi làm mỹ nhân."
Nghiên Nhi mỉm cười, tự mình dâng lên món súp ngọt, giọng nịnh nọt nói: "Vương thượng mau nếm thử món súp ngọt này đi, biết đâu lại cảm thấy tay nghề của nô tỳ được, lại thích ăn.”
Lương Vương nhận lấy, hầu cận bên cạnh tính lấy châm thử độc thì lại bị hắn đẩy ra.
Hắn dừng một chút, sau đó một hơi uống cạn.
Vừa được hắn cho lui, ánh mắt Chu Nghiên Nhi lại trở nên lạnh lùng.
Nàng thản nhiên nói: "Tỷ tỷ, thời tiết càng ngày càng ấm lên, bộ quần áo mới ta cũng may xong cho tỷ rồi.”
Mới chớp mắt một cái, ngày đại hỷ đã đến..
Lương Vương mơ màng đi lên điện, nhưng chưa đi được vài bước thì đột nhiên ngã xuống đất.
Bên trong hắn đã trống rỗng, súp ngọt của Nghiên Nhi đối với người bình thường thì cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng đối với hắn ta mà nói thì lại là liều thuốc mạnh nhất.
Mà thật ra thì bọn ta cũng không ngờ là hắn ta lại chết đúng lúc như vậy.
Một đám văn thần ở dưới sợ đến ngây người.
Ta cũng mặc kệ bọn họ mà đi đến ngai vàng chính giữa rồi ngồi xuống.
Cấm quân cầm kiếm xông vào, người nào người nấy cũng do dự mà không dám bước lên phía trước.
Tiếng trống quân nổi lên, một trong những người hầu cận của Lương Vương hoảng loạn chạy vào điện, nói là đại quân của ta đã ập vào cửa cung rồi.
Với quân quyền trong tay, cộng thêm sự hỗ trợ từ cha và sư phụ, đại hôn kia bây giờ lại trở thành đại điển đăng cơ của ta.
Hoàng bào là do Nghiên Nhi tự làm, thêu khá tốt.
Vương hậu là một tài nữ thật sự, nàng đã viết một chiếu thư ủng hộ việc Giang Diễm ta lên ngôi nữ đế.
Vậy nên ta vô cùng cảm kích nàng.
Sau chuyện này, cha nương ta cuối cùng cũng gặp nhau.
Trong sân, cha ta để trần thân trên, vác theo một đống củi, lâu lâu len lén nhìn nương.
Nương lại trông bình tĩnh đến lạ thường, bà ấy đi qua đi lại, nhặt một que củi lên, ‘Vút vút’ mấy cái thử độ bền.
Cha sợ đến mức nhắm tịt lại, tuy sợ nhưng không dám né.
Nương cười một tiếng, hào phóng nói: "Đứng dậy đi. Vì ngươi đã giúp nữ nhi của ta lên ngôi, vậy nên ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Những ngày bình yên cũng không kéo dài lâu.
Ngô quốc nghe Lương quốc có nữ đế lên ngôi, hoặc là tức giận vì chuyện vương tử của mình bị giết hại, thế nên bọn chúng kêu gào muốn tiêu diệt Lương quốc.
Thế là ta quyết định tự mình thân chinh
Sư phụ cũng đi cùng ta, Nghiên Nhi thì đi theo lo việc trị thương, còn cha nương thì chuyên tâm cho công tác hậu cần, phụ trách vận chuyển lương thảo.
Vương hậu cũng hộ tống ta thân chinh, nàng còn nói bản thân với tư cách là tể tướng sẽ cố gắng bảo vệ giang sơn cho ta thật tốt.
Cờ chiến phất phới, mặt trời ló rạng, ta thúc ngựa chiến, đi về phương xa.
-Kết thúc-