Chương 2 - Nữ Chính Văn Cứu Rỗi Hay Là Trà Xanh
3
Hôn ước giữa tôi và Trình Ngôn được định sẵn từ nhỏ.
Theo lý mà nói, với tính cách tiểu thư ngỗ ngược của tôi, chẳng ai có thể chịu đựng nổi.
Thậm chí bạn bè còn cá cược xem Trình Ngôn sẽ hủy hôn với tôi vào lúc nào.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của họ, chàng thiếu gia kiêu ngạo Trình Ngôn không những không rời xa tôi, mà còn chiều chuộng tôi hết mực, chăm sóc tôi từng li từng tí.
Giới thượng lưu đều nói, tôi và anh ta là cặp đôi hoàn hảo, trời sinh một cặp.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, gia tộc Đồng và Trình đã tận dụng tài lực và mối quan hệ để đưa cả hai chúng tôi vào Minh Lễ – một học viện quý tộc.
Khác với các trường đại học thông thường, Minh Lễ phân lớp học theo cấp bậc tài sản và có hệ thống lịch trình học linh hoạt hơn.
Biến cố xảy ra vào năm nhất đại học.
Mẹ của Trình Ngôn qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
Người cha đầy tham vọng của anh ta lập tức đưa tình nhân cùng đứa con riêng vào nhà, chia cắt tài sản và quyền thừa kế vốn thuộc về anh ta.
Chỉ sau một đêm, cậu thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ mất đi tất cả, rơi từ đỉnh cao xuống đáy vực.
Từ đó, Trình Ngôn dọn ra khỏi căn biệt thự, cùng bà ngoại chuyển vào một khu chung cư gần trường.
Không biết từ bao giờ, anh ta bắt đầu hút thuốc, trở nên tiết kiệm hơn bao giờ hết.
Chàng công tử luôn sống sung túc từ bé giờ đây lại tham gia vào mọi cuộc thi có học bổng.
Anh ta càng lúc càng trầm lặng, xa cách, lạnh lùng đến mức không ai dám đến gần.
Nhưng với tôi, anh ta vẫn đối xử như trước.
Dường như ngoài tôi ra, không còn ai có thể tác động đến cảm xúc của anh ta nữa.
Cho đến khi—
Trần Ân xuất hiện.
Từ ngày đầu tiên chuyển trường đến, ánh mắt của cô ta đã nhất mực hướng về phía Trình Ngôn.
Còn khi nhìn tôi, ngoài sự ghen tị, luôn đi kèm với một chút thương hại khó hiểu.
Ban đầu, Trình Ngôn hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Nhưng không biết từ lúc nào, anh ta bắt đầu để ý đến cô ta, thậm chí chủ động tiếp cận.
Tôi không phải nữ phụ ngu ngốc trong mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình.
Tôi biết Trần Ân có gì đó rất kỳ lạ.
Và tôi cũng hiểu rằng, người muốn làm nên chuyện lớn, điều tối kỵ nhất chính là thiển cận, nóng vội.
4
Sau sự cố sữa đậu nành hôm đó, Trần Ân cuối cùng cũng im lặng được vài ngày.
Hôm đó trời lất phất mưa, bầu trời cũng phủ một màu xám xịt.
Trình Ngôn đại diện trường đi thi vật lý, Trần Ân cũng không có cơ hội giở trò.
Trong giờ tự học buổi chiều, đám con gái trong lớp vây quanh tôi bàn tán về những mẫu váy mới nhất.
“Tiểu Chi, cái váy lần trước cậu đăng trong vòng bạn bè ấy, cho tớ mượn mặc vào tiệc sinh nhật được không?”
Bạn cùng bàn của tôi có khuôn mặt tròn bầu bĩnh, giọng nũng nịu nghe mà đáng yêu vô cùng.
Tôi bật cười, không nhịn được mà véo má cô ấy:
“Cậu cũng có mắt nhìn đấy, biết cái váy đó là hàng cao cấp, đoán xem nó đáng giá bao nhiêu?”
“Một nghìn sáu, đúng không?”
Cô ấy kéo tay tôi, chớp chớp mắt:
“Tiểu Chi tốt bụng, tiểu thư xinh đẹp, cho tớ mượn đi mà!”
Bỗng một tiếng cười khẽ vang lên từ dãy bàn đối diện.
Trần Ân cười thành tiếng:
“Phì— chỉ có một nghìn sáu thôi á? Một cái váy mà cũng phải mượn sao?”
Cả đám con gái xung quanh đưa mắt nhìn nhau, rồi cười còn lớn hơn cô ta:
“Hahaha!”
“Đây là trò đùa lạnh nhạt gì vậy?”
Bạn cùng bàn của tôi thậm chí còn trợn mắt, bĩu môi:
“Là một triệu sáu trăm nghìn, học sinh chuyển trường à.”
Trần Ân sững người, vẻ mặt thoáng chốc trở nên lúng túng.
Sau vài giây định thần lại, cô ta quay sang nhìn tôi, giọng điệu đạo mạo:
“Một triệu sáu trăm nghìn, chỉ để mua một cái váy? Cậu không thấy lãng phí sao? Nếu đem số tiền đó quyên góp cho trẻ em vùng khó khăn, chẳng phải sẽ tốt hơn nhiều sao?”
Cô ta tỏ ra vô cùng chính nghĩa, ánh mắt tràn đầy sự không đồng tình.
Tôi nhìn chằm chằm vào năm chữ “Nữ chính văn cứu rỗi” trên đầu cô ta, không nói gì.
Giờ tôi mới hiểu.
Không chỉ có vấn đề về đầu óc, mà tam quan của “nữ chính cứu rỗi” này cũng thực sự méo mó đến kỳ lạ.
Bị tôi nhìn chằm chằm, Trần Ân có chút mất tự nhiên:
“Tớ… tớ nói sai sao?”
“Tôi thấy cũng có lý đấy.”
Tôi nheo mắt, cười khẽ gật đầu.
Trần Ân thở phào một hơi.
“Vậy thì—”
Tôi chống cằm, cười nhàn nhạt:
“Hay là tôi trực tiếp tặng luôn cho cậu, học sinh chuyển trường?”
Nghe vậy, mắt Trần Ân trừng lớn, có chút dao động:
“Một… một triệu sáu trăm nghìn, cậu sẽ cho tôi luôn á?”
“Đúng vậy.”
Tôi nghiêng đầu, cố tình làm ra vẻ đơn thuần, nhấn mạnh:
“Tôi chuyển khoản thẳng cho cậu luôn.”
Trần Ân vì lời lẽ lúc nãy mà có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn ậm ờ nói:
“Nếu… nếu cậu thực sự muốn đưa cho tớ—”
“À.”
Tôi thản nhiên cắt ngang.
Cúi đầu ngắm nghía bộ móng tay mới làm, tôi chậm rãi nói:
“Đương nhiên, học sinh chuyển trường của chúng ta cao thượng và nhân hậu thế cơ mà, chắc chắn sẽ không nhận đúng không?”
Sắc mặt Trần Ân lập tức khó coi, giận quá hóa thẹn:
“Tớ chỉ là đang góp ý thôi! Cậu không cần phải trêu chọc tớ như vậy!”
“Ồ.”
Tôi lơ đễnh đáp:
“Tôi cũng chỉ nói sự thật thôi, cậu phản ứng gì mà dữ vậy?”
Bạn cùng bàn của tôi cũng nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Chắc cô ta chưa bao giờ xem tin tức rồi, không biết nhà họ Đồng mỗi năm làm bao nhiêu hoạt động từ thiện.”
Giọng không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào tai Trần Ân.
Sắc mặt cô ta càng lúc càng khó coi, nghiêng đầu đi, không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, cô ta bắt đầu liên tục liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên bảng đen.
Vừa qua năm giờ, Trần Ân liền lấy ra từ trong cặp một chiếc khăn lông khô và một vỉ thuốc hạ sốt.
Cô ta dán một mẩu giấy ghi chú lên mặt sau của vỉ thuốc, đặt nhẹ lên bàn của Trình Ngôn, rồi siết chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt mong chờ nhìn về phía cửa lớp.
Khoảnh khắc đó, dòng chữ trên đầu cô ta càng trở nên lấp lánh hơn.
Bạn cùng bàn của tôi nhìn không nổi nữa, bèn lên tiếng:
“Học sinh chuyển trường, cậu đang chuẩn bị trước hay là đang mong ngóng Trình Ngôn bị ốm sốt thế?”
Chuẩn bị trước sao…
Tôi đặt tay trái lên bàn, ngón trỏ khẽ gõ nhịp xuống mặt bàn không theo quy tắc nào.
Rốt cuộc là chuẩn bị trước hay đã biết trước kết quả đây…
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu tôi.
Tôi liền ôm lấy gương mặt tròn trĩnh của bạn cùng bàn, hôn “chụt” một cái:
“Cái váy đó tặng cậu luôn đấy!”
Nói xong, tôi đứng dậy, rời khỏi lớp học.
Bạn cùng bàn của tôi bị tôi hôn đến mức choáng váng:
“Tiểu Chi, cậu đi đâu thế?”
“Tôi á?”
Tôi cong môi cười, mắt ánh lên tia tinh quái:
“Tôi đi làm một việc còn đáng giá hơn một triệu sáu trăm nghìn!”
5
Trong trường, mỗi tòa giảng đường đều có thang máy, gần như chẳng ai muốn đi bộ lên cầu thang tối om.
Tôi đẩy cánh cửa thoát hiểm gần sân thượng, và quả nhiên nhìn thấy Trình Ngôn.
Lối đi tối mờ, tôi đứng ngay cửa, nhờ ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài mới miễn cưỡng nhìn rõ dáng vẻ của anh ta.
Trình Ngôn đã tháo kính nửa viền bạc, đôi mắt dài hẹp hơi rủ xuống, trên môi ngậm một điếu thuốc đã châm lửa.
Ngọn lửa đỏ lập lòe ở đầu điếu thuốc, phác họa một nửa góc nghiêng sắc sảo của anh ta.
Cả người anh ta trông có chút chán chường, nhưng khí chất quý tộc trời sinh vẫn không thể che giấu.
Thấy tôi mở cửa, anh ta chậm rãi ngước mắt lên, qua làn khói lượn lờ, giọng khàn khàn gọi tôi:
“Tiểu Chi.”
Giọng nói trầm thấp vang vọng trong không gian vắng lặng, ẩn chứa những cảm xúc phức tạp không cách nào che giấu.
Tôi im lặng vài giây, nắm chặt tay cầm cửa đến mức ngón tay cũng trắng bệch.
Một tiếng “tách”, tôi bật đèn trong cầu thang lên.
Dưới ánh sáng trắng lạnh, Trình Ngôn bị kéo trở về vùng sáng, không còn ẩn mình trong góc tối nữa.
Trạng thái của anh ta không ổn chút nào.
Không biết đã ngồi đây bao lâu, tóc mái trước trán còn chưa khô hẳn, bọng mắt hơi thâm, thoạt nhìn đã biết là mệt mỏi quá độ.
Tiếng gót giày của tôi vang lên cộp cộp cộp khi tiến đến gần anh ta, mùi thuốc lá nhàn nhạt len lỏi vào khoang mũi.
Tôi nhăn mặt, ghét bỏ lên tiếng:
“Trình Ngôn! Không được hút nữa! Thối chết đi được!”
Nói rồi, tôi liền giật điếu thuốc khỏi tay anh ta, dập mạnh xuống đất, giẫm lên vài cái rồi quăng vào thùng rác gần đó.
Trình Ngôn dựa lưng vào tường, hơi thở nặng nề, cả người như đang bốc lên hơi nóng.
“Ừm.” Giọng anh ta vẫn khàn khàn, nghe chẳng có chút sức lực nào, “Nghe lời Tiểu Chi hết.”
Tôi cau mày, đưa mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán anh ta.
Cảm giác nóng bỏng nơi đầu ngón tay khiến tim tôi trùng xuống.
Giống như những gì Trần Ân đã “dự đoán”, anh ta sốt thật.
Ánh mắt Trình Ngôn lặng lẽ nhìn tôi, trong một khoảnh khắc nào đó, tôi cảm thấy nơi đáy mắt anh ta ẩn giấu một sự cố chấp đến mức bệnh hoạn.
Nhưng khi tôi nhìn lại, có lẽ chỉ là ảo giác.
“Nhìn tôi làm gì?” Tôi khó chịu hất cằm, “Đừng mong tôi an ủi anh!”
Càng nghĩ càng bực, tôi tức giận nói:
“Biến mình thành cái dạng này, chẳng có chút đẹp trai nào cả!”