Chương 3 - Nữ Chính Truyện Rằm Khăm Xuyên Vào Truyện Ngược
5.
Lúc Chu Hành Tri đi công tác trở về, đúng lúc gặp cảnh sát Bạch đang trao giải thưởng "Người hùng thành phố" cho tôi.
Đây là khen thưởng từ tổ chức.
“Nhờ có đồng chí Hứa Nghiên, chúng tôi mới có thể đưa Hắc Trạch ra trước công lý. Đồng chí Hứa Nghiên là một cô gái tốt, anh hãy trân trọng cô ấy. Nếu anh dám làm chuyện gì có lỗi với “Người hùng thành phố” thì cứ cẩn thận đấy.”
Dù Chu Hành Tri có là tổng giám đốc bá đạo đến đâu cũng không dám ra vẻ trước mặt lực lượng quốc gia.
Anh lịch sự trò chuyện với cảnh sát Bạch.
"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với Hứa Nghiên."
Trước khi rời đi, cảnh sát Bạch còn dặn dò: "À, cô cứ yên tâm nhé Hứa Nghiên, chúng tôi sẽ nhanh chóng triệt phá toàn bộ băng nhóm xã hội đen của Hắc Trạch cầm đầu. Trước lúc đó, chúng tôi cũng sẽ cử người đảm bảo an toàn cho cô.”
Sau khi cảnh sát Bạch rời đi, Chu Hành Tri chạm vào huy chương. Ánh mắt anh ta nhìn tôi sáng lấp lánh, có thêm chút kính nể.
“Em tuyệt thật Nghiên Nghiên à.”
Tôi cười, đúng vậy, tôi thật sự rất tuyệt.
Trong truyện răm, tôi bị khống chế, bị giày vò, bị giày xéo, luẩn quẩn trong vòng tay của những người đàn ông khác nhau.
Chưa từng có ai hỏi tôi có muốn hay không.
Họ đều coi tôi như một món đồ chơi.
Tôi chưa bao giờ trải nghiệm ánh nắng, giường chiếu, phương tiện giao thông một cách bình thường…
Họ cười, tôi cười.
Nhưng khi cười, tôi lại thấy muốn khóc.
Tôi không biết mình đã ý thức được từ khi nào.
Có lẽ là lúc tác giả lười biếng, để tôi thấy cuốn sách không nên thấy.
Kiến thức thay đổi vận mệnh.
Tôi đã báo cáo tác giả trên mạng, trốn thoát khỏi thế giới truyện răm.
Tôi không ghét tác giả, tôi cảm ơn cô ấy đã tạo ra tôi. Nhưng việc nào ra việc đó, chỉ báo cáo cô ấy thì tôi mới thoát ra được.
Con người phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Nếu không biết nuôi dạy con cái, thì đừng sinh ra.
Ý tôi là các tác giả, nếu không biết viết thì đừng viết bừa.
Tôi hơi trìu mến sờ… Cơ ngực của Chu Hành Tri, trượt xuống từng chút một.
Anh ta cũng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy tôi, chạy vội vào phòng ngủ.
Chúng tôi thực hành một sự hòa hợp vĩ đại.
Tôi rất thèm khát anh ta, đồng thời cũng muốn biết chuyện ứ ừ bình thường như thế nào.
Ừm!
Cũng không tệ lắm!
Tác giả chung của chúng tôi có phong cách viết rất đặc biệt, truyện trong sáng thì rất trong, truyện răm thì quá đỗi tục.
Cho đến khi Hứa Nghiên chết, Chu Hành Tri cũng chưa chạm vào cô ấy nên rất khó đánh giá.
Tình yêu là một hành động chủ động, không phải là cảm xúc thụ động.
Khi tôi cần đàn ông, tôi sẽ chủ động theo đuổi.
Khi tôi không cần đàn ông, họ sẽ phải trả giá đắt nếu dám xúc phạm tôi.
Tự do chân chính không phải là tôi muốn gì, mà là tôi có thể từ chối mọi thứ mình không thích.
6.
Tôi đã nói là tặng lợi ích cho các chị em thì sẽ không nuốt lời.
Nhân tiện kiếm chút tiền tiêu vặt.
Tôi chỉnh sửa video tiệc bể bơi thành một loạt các đoạn video trong series "Sự quyến rũ của các mỹ nam".
Cái này phải cảm ơn quản gia Lệ và má Vương.
Nhất là má Vương, cô ấy đã cống hiến rất nhiều video ngắn cấm trẻ em trong kho báu của mình.
Má Vương vỗ ngực cam đoan với tôi:
“So với những đoạn cắt này thì chắc chắn sẽ không bị đánh gậy đâu cô Hứa.”
Quản gia Lệ lại móc mỉa:
“Ồ, không ngờ má Vương lại sưu tầm nhiều video như vậy đấy.”
Má Vương cười lạnh nói: “Anh là cái gì của tôi? Có liên quan gì đến anh à? Anh biết hay không quan trọng gì?”
Quản gia Lệ cuống lên: “Chẳng lẽ cô lại không biết ý tôi ư?”
Má Vương cảm thấy phiền: "Đoán đi, anh đoán xem tôi có biết không."
Tôi không nghe nổi nữa, vội vã ngắt lời họ.
“Má Vương, quản gia Lệ thích má nhưng không chịu nói ra, má có thích anh ấy không?”
Má Vương hơi ngẩn người, nhìn chằm chằm vào quản gia Lệ, xấu hổ quăng chiếc khăn lên mặt anh ấy.
…
Tôi vội vã rời khỏi thế giới của họ.
Video vừa được đăng lên, các tài khoản “Thiên đường của phụ nữ", "Giấc mơ của 900 triệu phụ nữ", “Bình thường nhưng được cái tự tin”… của tôi đã hoàn toàn bùng cháy.
“Trời ạ, đây là chủ kênh thần thánh nào vậy. Và em đã biết nói tiếng yêu đầu tiên…”
"Tôi vừa thấy gì thế, Bạc Ngôn, áaaaaaa! Dao phẫu thuật số một của bệnh viện Bắc Ngoại, ngay cả cổ cũng không để lộ chút nào… Cơ thể ướt đẫm này mê lyyy.”
“Chị em à, không biết bà là thần thánh phương nào mà có thể đến tiệc bể bơi của nhiều tinh anh vậy?”
“Bà phát livestream đi bà ơi! Bà bán gì tôi cũng mua.”
“Tôi bị trap boy lừa tình, single mom ly dị, tình trạng tinh thần rất đáng lo. Sau khi xem video ngắn của bà, tôi cảm thấy mình đã tìm lại động lực... Còn video nào nữa không? Tôi muốn xem thêm video, cái này có thể cứu được mạng tôi!!!”
“Mau cứu cô bé lầu trên đi bà ơi, nhỏ khổ quá rồi kìa.”
“Tôi ra giá 100 triệu, cho tôi info mấy ông này đê.”
…
Tôi lập tức bắt đầu phát trực tiếp.
Hôm nay tôi thầu top xu hướng là cái chắc.
Các chị em rất nhiệt tình, chỉ trong 10 phút, phòng trực tiếp đã đứng đầu bảng.
Tôi bắt đầu chia sẻ: Câu chuyện bắt đầu với một ứng dụng có tên là Xuexi Qiangguo, đã bắt trọn kẻ cầm đầu xã hội đen lớn nhất thành phố.
“Chị em ơi, tôi hiểu lầm bà rồi. Tôi cứ tưởng bà là người qua đường, không ngờ bà lại là “Người hùng thành phố”.”
“Tội lỗi, tội lỗi. Chẳng có mấy bà nào dũng cảm được như bà đâu.”
“Xuexi Qiangguo hả? Tôi đi tải liền.”
“Chị em vất vả rồi, mời bà uống trà sữa nha.”
“Mời chị gái uống trà sữa.”
Chu Hành Tri cũng yên lặng ngồi xổm trong phòng livestream của tôi. Anh ta gửi 1000 ngôi sao, mỗi ngôi sao 10000, đã gửi tổng cộng 10 triệu.
Hiệu ứng đặc biệt của bầu trời đầy sao thật đẹp, bầu trời đầy những ngôi sao nhỏ.
…
Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, phòng livestream của tôi đã nhận được một trăm triệu tiền thưởng.
Tôi lên tiếng đúng lúc: “Phải cảm ơn sự hợp tác của anh Bạc Ngôn, anh Lâm Chi An, anh Đàm Hạo Thiên và các bạn. Nếu không có bọn họ không diễn kịch cùng, tôi cũng không thể khiến Hắc Trạch mất cảnh giác để phối hợp cùng cảnh sát bắt giữ anh ta."
"À, thì ra là vậy, họ không chỉ đẹp trai, body đẹp mà còn có một trái tim chính nghĩa."
Các nam phụ chuẩn bị kiện bắt tôi xóa video: ???
Có lẽ không thể xóa video này được rồi.
Để thể hiện sự hào phóng của mình và xác nhận tôi nói đúng sự thật.
Đàm Hạo Thiên đã tặng tôi 1000 bầu trời sao.
Bạc Ngôn không chịu kém cạnh đã tặng thêm 1000 bầu trời sao.
Đám đàn ông này quả thực không biết thân biết phận làm Chu Hành Tri sắp tức chớt, anh ta lại tặng tiếp 1000 bầu trời sao nữa.
Ham muốn hơn thua của đàn ông hết sức căng thẳng.
Chu Hành Tri đưa di động cho quản gia Lệ:
“Quản gia Lệ, anh gửi liên tục cho tôi, không được để tôi rớt top 1, nếu không là tôi điều má Vương đi đấy.”
Quản gia Lệ vừa tức vừa sợ, chỉ có thể cam chịu làm việc, tốc độ tay lập tức nhanh như gió.
Bấm chậm là dễ mất vợ.
Các chị em trong phòng livestream càng muốn hóng chuyện vui, liên tục tung hô.
"Bác sĩ Bạc đẹp trai quá, lại tặng thêm 100 bầu trời sao rồi.”
“Nói linh tinh, tổng giám đốc Chu mới là đàn ông đích thực, chưa bao giờ để bị vuột mất top 1.”
“Anh Đàm rất có khí chất, vừa rồi suýt đẩy được tổng giám đốc Chu xuống kìa.”
…
Lâm Chi An là con riêng, luôn gây chuyện trong bóng tối, không muốn tiếp xúc với Chu Hành Tri.
Cậu ta âm thầm nhắn tin cho tôi: Chị ơi, em có thật sự tốt như chị nói không?
Tôi đáp lại cậu ta một câu: Em rất tốt, nhưng chưa bằng họ.
Tôi gửi ảnh chụp màn hình quà tặng cho Lâm Chi An.
Cậu ta là con riêng, không có nhiều tiền, lập tức im lặng.
Lâm Chi An không có ý tốt, tôi không cần phải giữ thể diện cho cậu ta.
Tôi thấy thế là đủ rồi, chào tạm biệt ngắn gọn rồi tắt livestream.
Sau khi trừ đi % cho nền tảng và thuế, buổi livestream này kiếm được 300 triệu.
Đêm đó, sau khi ứ ừ với Chu Hành Tri, tôi đưa cho anh ta 10 triệu.
Tính ra là thanh toán lại số tiền 1 triệu anh ta đã cho tôi và chi phí sắp xếp phẫu thuật cho bà nội.
Ngược lại, Chu Hành Tri không vui, nói với vẻ tủi thân:
“Em vẫn đang trách anh à Nghiên Nghiên? Anh không cố ý mà, không biết vì sao lúc trước anh lại đột nhiên rất tức giận như vậy, không khống chế được mà dùng tiền để sỉ nhục em."
Tôi xoa xoa cơ ngực cứng rắn của anh ta: “Em không trách anh mà, anh nhận tiền đi.”
Chu Hành Tri vẫn muốn từ chối, tôi hạ thấp giọng xuống, nhớ tới câu nói cứng rắn trong truyện răm, nghiêm túc nói:
“Anh không nghe lời thì không cho ngủ nữa.”
Chu Hành Tri kéo chăn lên, bỗng đứng dậy, nhét tiền vào ngăn đầu giường, khóa lại. Một loạt hành động nhanh nhẹn trôi chảy, chỉ sợ tôi không ngủ với anh ta nữa.
Em sẽ không trách anh.
Bởi vì em biết mình đến từ đâu, nên hiểu vì sao anh lại làm như vậy.