Chương 3 - Nữ Boss Quái Dị và Người Bạn Trai Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ngay lúc lưỡi dao vừa vung lên—

Thẩm Thanh Diễn lập tức dùng đao chặn lại.

Anh lạnh lùng nhìn cô gái kia:

“Tôi đã nói rồi, chỉ cần vượt ải là được. Không cần phải giết chóc tàn nhẫn với quỷ dị.”

Vết thương của Thẩm Thanh Diễn không thể chậm trễ. Nếu gặp thêm quỷ dị sau này, tình hình sẽ càng rắc rối.

“Bên kia có phòng thiết bị y tế, chúng ta qua đó xử lý vết thương cho anh.”

Cũng tiện thể, tôi có vài câu cần hỏi rõ anh.

Thẩm Thanh Diễn nhìn các đồng đội của mình:

“Được rồi, các cậu đi trước đi.”

Một mét tám mấy thân hình của anh, giờ đang được tôi dìu đi từng bước.

Đôi mắt sâu thẳm kia lại vẫn dõi theo tôi không rời.

“Lúc nãy đi vào đây, anh không nhớ là bên cạnh có phòng thiết bị mà.”

Vớ vẩn, để tiện băng bó cho anh, tôi đã tạm thời yêu cầu Cục Quản Lý Quỷ Dị mở ra đấy chứ.

Tôi lườm anh:

“Vậy thì là anh nhìn nhầm rồi.”

Lúc này, một viên sỏi quỷ dị lăn lông lốc đến, vội vàng:

“Boss, sao người đi mất vậy!”

Mấy tiểu quỷ dị bên cạnh nhao nhao hùa theo:

“Không nhìn ra à? Boss phu nhân đến đấy còn gì!”

7

Vừa bước vào phòng thiết bị y tế, một lưỡi đoản kiếm đã nhanh như chớp kề sát cổ anh.

Chỉ cần nhích thêm một chút nữa thôi, là có thể để lại một vết rạch trên chiếc cổ trắng mịn như ngọc ấy.

“Thẩm Thanh Diễn, anh không giống như là lần đầu đến thế giới quỷ dị này. Anh đang lừa tôi đúng không?”

Thẩm Thanh Diễn bất ngờ húc vào tay tôi, trong khoảnh khắc tôi phân tâm, đoản kiếm đã bị anh đoạt lấy.

Chuôi kiếm áp sát má tôi.

“Bảo bối, em cũng vậy thôi, đâu có giống người bình thường.”

Ánh mắt hai người đối diện nhau vài giây.

Thẩm Thanh Diễn rất thông minh.

Nếu để anh tiếp tục truy hỏi, e rằng thân phận Boss quỷ dị của tôi cũng sẽ bị lộ.

Tôi chớp chớp mắt, lập tức rưng rưng, nước mắt tuôn trào:

“Còn không phải vì anh sao… Em biết anh thích những cô gái dịu dàng, nếu em nói mình là người chơi trong thế giới quỷ dị, làm sao anh còn chịu ở bên em nữa…”

Tôi chui vào lòng anh, vừa nũng nịu vừa quậy phá.

Ánh mắt Thẩm Thanh Diễn càng lúc càng trầm xuống.

“Sẽ vẫn ở bên.”

“Cho dù em không chỉ là người chơi, anh cũng sẽ.”

Tôi hơi sững người.

Rất hiếm khi thấy Thẩm Thanh Diễn nghiêm túc như thế.

Lòng tôi khẽ rung động, không biết vì sao, môi đã chủ động hôn lên môi anh.

Sau hôm nay, có lẽ thật sự không thể gặp lại người như Thẩm Thanh Diễn nữa rồi.

Tôi vốn chỉ định hôn một cái coi như lời tạm biệt.

Thế nhưng khi tôi vừa định rời đi, Thẩm Thanh Diễn đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi mạnh mẽ vào lòng anh.

“Vết thương của anh…”

Lời còn chưa dứt, đã bị anh nuốt trọn nơi cổ họng.

Anh cắn lấy môi tôi, siết chặt tôi trong vòng tay.

“Bảo bối, em đang trốn cái gì?”

Tôi thở hổn hển: “Chúng ta đã chia tay rồi.”

Trong mắt Thẩm Thanh Diễn lóe lên vẻ khinh thường:

“Thì đã sao?”

Đôi môi tôi bị anh cắn đến rướm máu.

Mùi máu tanh lan khắp giữa răng môi.

Tôi đau đến mức muốn gỡ ra, nhưng anh lại vén tóc tôi qua một bên, cúi đầu thì thầm:

“Về sau không được lừa anh thêm chuyện gì nữa.”

Tôi không muốn đồng ý.

Bởi vì… tôi vẫn còn đang giấu anh nhiều chuyện khác.

Nhưng anh giống như không nghe được lời từ chối của tôi, chỉ cần không có câu trả lời, thì sẽ không buông tay.

Tỉnh táo lại, tôi biết mình còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

Không thể lãng phí thời gian quá nhiều bên Thẩm Thanh Diễn.

Trong tình thế cấp bách, tôi vẫn gật đầu.


Sau khi băng bó vết thương cho Thẩm Thanh Diễn xong, anh không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn, từ tốn lau đi vết bẩn trên tay tôi.

Tôi ngồi cạnh, lặng lẽ nhìn anh chăm sóc mình.

Lau tay xong, anh lại quỳ xuống, nắm lấy mắt cá chân tôi.

Cảm giác hơi nhột, tôi theo phản xạ rụt chân lại.

Nhưng anh lại giữ chặt hơn:

“Bị dính máu, bẩn rồi.”

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chà lên cổ chân tôi.

Bỗng nhiên có cảm giác thời gian trôi chậm lại.

“Xong rồi.”

Anh từ từ buông tay, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Tôi đứng dậy: “Đi thôi.”

Trên đường đi, Thẩm Thanh Diễn liên tục liếc nhìn tôi, khóe môi luôn mang theo một nụ cười khó đoán.

Tôi phải nghĩ cách tách khỏi anh sớm, nếu không đến được phó bản cuối cùng là sẽ bị lộ mất.

Đường đi trong thế giới quỷ dị luôn biến đổi khôn lường.

May mà đến phó bản cuối vẫn cần thêm thời gian.

Thế là tại một ngã rẽ, khi sương mù lặng lẽ tràn đến bốn phía,

Tôi lập tức rẽ vào một lối khác.

“Boss, Boss! Người không sao chứ? Sao cổ người lại toàn vết đỏ vậy? Chẳng lẽ bọn họ phát hiện thân phận thật của người rồi à?”

Vài tiểu quỷ dị vội vã chạy đến, gào to đòi báo thù cho tôi.

Mặt tôi đỏ bừng, vội lảng sang chuyện khác:

“Bọn họ có rất nhiều đạo cụ cấp S+, thực lực không thể xem thường. Chẳng lẽ để mấy đứa chạy đến chịu chết sao?”

“Mà… sao Thẩm Thanh Diễn lại có mặt ở đây?”

“Boss, Boss phu nhân ấy mà, thực lực không phải dạng vừa đâu. Ảnh đến đây chưa bao lâu mà đã một mình phá được mười phó bản rồi mới tới được chỗ này!”

Lông mày tôi nhíu chặt hơn:

“Không phải người mới.”

“Đúng vậy, ảnh giống như biết rõ điểm yếu của các quỷ dị ở khu này, nên vượt ải cực nhanh, gần như không tốn công sức gì. Cũng may là ảnh chỉ lo vượt ải, không ra tay hạ sát chúng ta, nếu không chắc tụi em chết cả đám rồi.”

“Á á á Boss mau nhìn! Boss phu nhân vào top 5 bảng xếp hạng người chơi rồi! Nhanh khủng khiếp luôn!”

Tôi lập tức vung tay đập cho nó một cú lên đầu:

“…Mừng cái gì? Làm vậy chẳng phải cho thấy quỷ dị chúng ta quá yếu à?”

Tiểu quỷ dị gãi đầu hói:

“Ừm… nói vậy cũng đúng. Mà ban đầu cứ tưởng chỉ có một nhóm người chơi, giờ thì có hai nhóm rồi. Không biết liệu ‘người đó’ có nằm trong nhóm còn lại không…”

“Vậy chẳng phải Boss phu nhân…”

Câu nói của nó khiến tôi sực tỉnh.

Thẩm Thanh Diễn… cũng không thể hoàn toàn loại bỏ khỏi diện tình nghi.

“Tìm cách trì hoãn thời gian thêm một chút. Ta đi tìm Thẩm Thanh Diễn.”

8

Thẩm Thanh Diễn đã quay trở lại đội.

Hôn xong cái rồi bỏ chạy.

Đúng là chẳng nể mặt chút nào.

“Đại Thần, lúc nãy người đó là bạn gái của anh à?”

“Có phải cô ấy đến thế giới quỷ dị mà không nói với anh không? Tôi thấy hai người hình như vừa cãi nhau đấy.”

“Tôi còn thấy cô ta thân thiết với người trong đội kia lắm.”


Tâm trạng Thẩm Thanh Diễn vốn đã không tốt, giờ lại nghe mấy lời lắm chuyện trong đội, giọng càng thêm lạnh lẽo:

“Cô định nói gì?”

Cô gái kia giật nảy mình vì dáng vẻ đó của anh.

“Tôi chỉ thấy tiếc cho anh thôi mà.”

Thẩm Thanh Diễn hừ lạnh một tiếng: “Hừ.”

“Thật đấy, tôi thấy cô ta cũng to gan quá đi, dám dan díu với người khác ngay trước mắt anh. Nếu không bị anh bắt gặp thì—Á!”

Chỉ trong tích tắc, Thẩm Thanh Diễn đã rút súng, chĩa thẳng vào trán người vừa lên tiếng.

Không khí lập tức đông cứng lại.

Một nam sinh đeo kính bước lên hòa giải:

“Đại Thần đừng giận, chỉ có Miên Miên là biết đường vào phó bản cuối thôi, mục tiêu của chúng ta đều giống nhau mà, đừng để xảy ra mâu thuẫn nội bộ.”

“Anh đã cứu tụi này một lần, tất nhiên chúng tôi sẽ nghe theo anh. Miên Miên cũng không có ý xấu gì đâu.”

Lúc này Thẩm Thanh Diễn mới thu súng về, tiện tay thay băng đạn mới.

Một cô gái khác lẩm bẩm bất bình:

“Cái thế giới quỷ dị này sớm muộn cũng phải bị xóa bỏ thôi. Nếu không vì cái Boss cuối kia, Đại Thần đã dọn sạch đám quỷ dị rồi.”

Thì ra… mục tiêu của họ là tôi.

Đúng lúc ấy, không biết ai đó đã phát hiện ra tôi đang ở gần đó.

“Chẳng phải người kia là—”

Lông mày tôi khẽ giật, lập tức chạy về phía Thẩm Thanh Diễn:

“Bảo bối ơi, em sợ quá đi mất!”

“Em không biết sao lại bị lạc đường, tìm anh suốt luôn đấy.”

“Trên đường còn gặp mấy con quỷ dị nữa, sợ chết khiếp!”

Thẩm Thanh Diễn cất súng, dịu dàng vỗ nhẹ lưng tôi:

“Không sao rồi.”

Tôi nép trong lòng anh, liếc mắt tinh nghịch về phía cô gái vừa lên tiếng:

“À đúng rồi, lúc nãy hình như nghe các người nhắc đến gì đó là Boss cuối? Là cái gì thế?”

“Cho cô biết cũng chẳng sao. Gần đây Đại Thần quỷ dị đã tung ra chiến lược mới nhất: tiêu diệt Boss cuối sẽ nhận được phần thưởng ẩn. Nghe nói phần thưởng đó có thể… cải tử hoàn sinh.”

Cải tử hoàn sinh?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)