Chương 5 - Nốt Ruồi Dưới Yết Hầu Là Của Tôi

“Có lẽ là do hoàn cảnh lớn lên khiến anh ta hình thành kiểu gắn bó né tránh trong tình cảm.” Giang Bạch Hạc vừa nói, vừa khuấy tách cappuccino, giọng bình thản như đang kể chuyện của người khác.

“Nhưng mà… đó là chuyện riêng của anh ấy, tôi không tiện nói quá nhiều.” Giang Bạch Hạc thở dài, ánh mắt nhìn tôi nghiêm túc mà dịu dàng: “Tôi chỉ muốn nói với em một câu thôi — có những loài cây tuy đầy gai nhọn, nhưng lại là thứ dễ bị tổn thương nhất.”

Tay tôi khẽ run khi siết chặt chiếc cốc cà phê, chất lỏng bên trong lay động dưới ánh đèn, lấp lánh như những gợn nước nhỏ.

“Em biết không?” Giang Bạch Hạc cười nhẹ, khuấy tách cà phê trong tay, ánh mắt mơ màng như đang nhớ lại điều gì đó xa xăm. “Chuyến bay hôm đó… tôi quen Chu Thừa Tắc bao nhiêu năm, chưa từng thấy anh ta mất kiểm soát đến thế.”

“Dù ngoài miệng anh ta luôn phủ nhận — nhưng đó chính là ghen tuông.”

Sau khi Giang Bạch Hạc rời đi, tôi vẫn ngồi lặng trong quán cà phê thật lâu. Rõ ràng bản thân đã nghĩ kỹ, đã quyết tâm buông bỏ rồi.

Vậy mà chỉ một câu nói ấy… lại khiến lòng tôi dậy sóng.

Chương 7

Lời của Giang Bạch Hạc giống như một hòn đá nhỏ, rơi “tõm” vào mặt hồ yên tĩnh trong lòng tôi, từng vòng gợn nước cứ lan rộng mãi không ngừng.

Kiều Cẩm Nhạc vẫn chưa về nước, ngay cả người để trút bầu tâm sự tôi cũng không có. Tôi rúc trong nhà mấy ngày liền, đến mức anh trai cũng không chịu nổi nữa.

“Ra ngoài đi dạo chút đi, hít thở không khí.” Anh quăng chìa khóa xe xuống bàn, cau mày như thể không nhìn nổi bộ dạng “xác sống” của tôi nữa.

Đúng lúc đó, tôi bỗng nhớ ra trên chuyến bay hôm trước, Trình Húc Bạch từng nhắc đến buổi live house sắp tới của ban nhạc họ. Tôi nhắn tin hỏi lại thời gian, vừa khéo — chính là tối nay.

Khi tôi đến nơi, vẫn còn một khoảng thời gian trước khi buổi biểu diễn bắt đầu. Trình Húc Bạch đã hóa trang hoàn chỉnh, vậy mà vẫn tự mình ra đón tôi.

Dưới ánh đèn neon lấp lánh, chiếc khuyên tai của anh phản chiếu ánh sáng lạnh sắc. Cánh tay anh vòng lên vai tôi, siết nhẹ một cái, mùi khói thuốc nhàn nhạt trên người anh khiến thái dương tôi giật giật.

Tôi cố tình bước chậm nửa nhịp, tạo ra một khoảng cách “vô tình” giữa hai người. Có lẽ anh cũng nhận ra sự không thoải mái của tôi, nên chủ động lùi lại, kéo giãn khoảng cách.

“Xin lỗi nhé, tại tôi quen khoác vai với mấy thằng bạn trong ban nhạc rồi.” Anh mỉm cười giải thích.

Tôi khẽ lắc đầu ra hiệu không sao.

Trên sân khấu, các nhân viên kỹ thuật đang bận rộn điều chỉnh thiết bị. Phía dưới, Trình Húc Bạch hào hứng giới thiệu tôi với bạn bè trong giới nhạc.

“Đây là bạn mới tôi quen gần đây, tên là Lương Hi Vi.”

Các thành viên trong ban nhạc đưa ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn giữa tôi và Trình Húc Bạch. Nghe anh ấy nói chỉ là bạn, ai nấy đều cười ồ lên, tỏ vẻ “ai mà tin được chứ?”

Giữa một trận cười đùa náo nhiệt, tôi chỉ im lặng nhìn phản chiếu gương mặt mình trên tấm kính bên cạnh — khoé môi cứng đờ, nụ cười gượng gạo đến khó coi.

May mắn là lúc đó khán giả bắt đầu lục tục vào chỗ, các thành viên trong ban nhạc cũng phải vào hậu trường chuẩn bị lần cuối. Tôi mới thở phào nhẹ nhõm, xách túi đi tìm ghế ngồi.

Tôi cứ ngỡ chuyện ngượng ngùng tối nay đến đây là kết thúc. Nhưng… không ngờ đến bài hát cuối cùng, Trình Húc Bạch lại bất ngờ nhắc đến tôi.

“Ca khúc cuối cùng hôm nay tên là Ba Vạn Feet. Tôi mới sáng tác cách đây không lâu, cảm hứng đến từ một người bạn mà tôi quen trên máy bay.”

Ngay khoảnh khắc ấy — ánh mắt của cả khán phòng đồng loạt xoay về phía tôi.

Tiếng la ó, trêu chọc, huýt sáo vang lên tứ phía, như từng làn sóng dội vào tôi không kẽ hở. Tôi nhìn quanh, ánh đèn mờ ảo khiến mọi thứ như chao đảo, móng tay siết chặt đến mức cắm sâu vào lòng bàn tay.

Và rồi, trong tiếng trống dồn dập như giục giã tim gan, tôi bỏ chạy khỏi hàng ghế.

Ánh đèn đường hắt xuống vỉa hè, bóng lá cây lung lay như những mảnh ký ức đang vỡ vụn. Tên Trình Húc Bạch cứ nhấp nháy không ngừng trên màn hình điện thoại.

【Xin lỗi, đáng lẽ nên nói trước với em… anh làm em hoảng rồi đúng không?】

【Không sao đâu, bên trong hơi ngột ngạt, em ra ngoài hít thở tí mà.】 Tôi chỉ xem Trình Húc Bạch như một người bạn tình cờ gặp trên máy bay. Nhưng rất rõ ràng — anh ấy lại không nghĩ như vậy.

Sau buổi biểu diễn đó, anh gần như ngày nào cũng nhắn tin cho tôi. Lúc thì gửi một đoạn demo, khi thì là lời bài hát chưa hoàn chỉnh. Phần lớn thời gian, anh gửi video về những chú mèo hoang mà anh đang nuôi.

Tâm ý của anh rất rõ ràng, đến mức tôi không thể giả vờ không thấy được. Ban đầu tôi còn lịch sự trả lời, nhưng dần dần… tôi không còn phản hồi nữa.

Vậy mà anh vẫn kiên trì nhắn cho tôi mỗi ngày, như một thói quen không chịu dừng lại.

Tôi không hiểu sao lúc ấy lại chợt nhớ đến những việc mình đã làm khi theo đuổi Chu Thừa Tắc.

Thì ra… bị một người mình không thích theo đuổi, lại khiến người ta mệt mỏi đến thế.

Vì vậy, khi Trình Húc Bạch ngỏ lời mời tôi tới nghe anh chia sẻ về bài hát chưa hoàn thành, tôi đồng ý. Tôi muốn gặp mặt — để nói rõ ràng.

Tôi đã dành cả buổi tối để suy nghĩ từng câu chữ, chỉ mong khi nói ra, sẽ không làm anh tổn thương quá nhiều.

Thế nhưng, khi tôi đẩy cửa phòng thu đúng vào thời gian đã hẹn, đập vào mắt tôi là —

Trình Húc Bạch nằm ngửa bên cạnh bàn điều chỉnh âm thanh, và… Chu Thừa Tắc với cặp kính lệch hẳn sang một bên, vết máu chưa khô trên đốt ngón tay vẫn còn in rõ.

“Lương Hi Vi, em mau đi đi! Người này điên thật đấy!” Trình Húc Bạch vừa thở hổn hển, vừa nói lớn.

Chu Thừa Tắc không phản bác. Anh chỉ lặng lẽ bước thẳng tới, nắm lấy tay tôi — rồi kéo tôi rời khỏi phòng thu mà không hề quay đầu lại.

Dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo, gân xanh nơi cổ anh nổi rõ, từng đường từng nét căng lên vì cảm xúc đè nén quá lâu.

Chương 8

Trên chiếc ghế dài đặt trước cửa tiệm thuốc, tôi ngồi cạnh Chu Thừa Tắc, nhẹ nhàng dùng tăm bông lau sạch vết máu trên các đốt ngón tay anh.

“Còn chỗ nào bị thương không? Có cần đi bệnh viện không?”

Tôi khẽ hỏi, vừa ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt của anh.

Hàng mi dài của Chu Thừa Tắc khẽ rung, in xuống dưới mắt một vùng bóng nhạt.

Anh im lặng vài giây, rồi đột ngột mở miệng:

“Em… không sợ anh thật sự là một kẻ điên sao?”

Tay tôi khựng lại giữa không trung, ánh mắt không trốn tránh, tôi nhìn thẳng vào anh.

Ánh mắt của Chu Thừa Tắc rất bình tĩnh, nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa một tia bất an khó nhận ra.

“Từng làm phiền anh suốt bao lâu như vậy… nếu thật sự là kẻ điên, chắc anh đánh em từ lâu rồi.” Tôi cố gắng nở nụ cười, giọng nhẹ tênh như đang kể chuyện đùa.

Yết hầu anh khẽ động, giọng khàn đặc như bị giấy nhám cọ qua:

“Không phiền.”

Tôi đột nhiên ấn mạnh một chút, khiến anh hơi rụt ngón tay lại vì đau. Giả vờ như không nghe thấy câu “không phiền” ấy, tôi tiếp tục chấm thuốc sát trùng.

“Vậy… hôm nay anh đánh người là vì gì?”

“Anh nghe thấy bọn họ đang bàn nhau… cách lén quay em.” Giọng anh trầm thấp, lẫn chút kìm nén.

“Lần trước em đi xem buổi diễn của họ, Trình Húc Bạch đã lắp sẵn một chiếc camera dưới ghế ngồi của em — chỉ là hôm đó em mặc quần dài nên không quay được gì.

Còn lần này… hắn định bỏ thuốc vào nước của em, rồi chụp vài bức ảnh có thể ‘kích thích lượt view’.”

Tay tôi run lên bần bật, đến mức làm cây tăm bông gãy “rắc” trong lòng bàn tay. Lúc này tôi mới nhận ra — mình đang run vì sợ.

Chu Thừa Tắc đưa tay nắm lấy cổ tay tôi, lòng bàn tay anh ấm áp vững chãi, truyền đến từng chút từng chút sức mạnh.

“Không sao đâu. Chuyện này cứ giao cho anh. Anh sẽ không để bọn họ có cơ hội ra tay.”

Tôi bỗng nhớ lại buổi biểu diễn hôm đó, cách Trình Húc Bạch cư xử… quá mức nhiệt tình, thậm chí còn khiến người ta rợn sống lưng.

Một cơn lạnh bất giác lan dọc theo cổ, giống như có con nhện đang chậm rãi bò từ xương sống lên đến gáy.

Chu Thừa Tắc đang định mở miệng an ủi tôi, nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột đã cắt ngang lời anh.