Chương 3 - Nội Tâm Hậu Cung Chỉ Có Sự Thật
3
Cùng lúc ấy, Phù Khư vội vã đến bẩm báo: Từ ma ma trong Thận Hình Ty đã chết.
Tối hôm đó, Hoàng thượng đích thân tới cung ta, nhắc đến chuyện này.
“Chuyện hôm đó, trẫm đều đã nghe qua hết thảy đều là do tiện nô kia mà ra, Huệ tần cũng là bị nàng ta vu hãm. Nay tiện nô kia đã chết, chuyện này cứ thế bỏ qua đi.”
“Gần đây trẫm mới phát hiện, Huệ tần thông minh lanh lợi, không chỉ biết làm thơ viết phú, còn biết chế tạo những thứ trước nay chưa từng thấy qua Hoàng hậu cần phải đối xử tốt với nàng ấy đấy.”
Hắn rõ ràng là cố ý đến敲打 (*cảnh cáo) ta, xem ra Chu Vân Nhi đúng là có bản lĩnh.
Ta khó xử mà khẽ nhíu mày.
“Bẩm Hoàng thượng, đối đãi hậu cung vốn là bổn phận của thần thiếp. Có điều, Huệ tần dường như có phần khác thường.”
Hoàng thượng lập tức nhướn mày.
“Có gì khác thường?”
“Thần thiếp phát hiện, có lúc Huệ tần dù không mở miệng, thần thiếp vẫn nghe được tiếng lòng của nàng. Hơn nữa, dường như không chỉ riêng thần thiếp, các phi tần khác cũng đều nghe được.”
“Hơn nữa Huệ tần muội muội miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Như lần trước, điều nàng ta nghĩ và điều nàng nói hoàn toàn trái ngược, lại còn biết rõ rất nhiều chuyện cơ mật.”
Không ai thích bị kẻ khác nắm rõ hết thảy về mình, nhất là kẻ ấy lại là Hoàng đế.
Quả nhiên, sắc mặt Hoàng thượng lập tức trầm xuống, mày nhíu chặt, thần sắc đăm chiêu, sau đó vội vã rời đi.
Hoàng thượng vừa đi, ta liền đưa tay đặt lên bụng mình, ngón tay khẽ siết lại.
Dựa theo ký ức đời trước, tính ra thời điểm này ta đã mang thai.
Kiếp trước, sau khi ta sinh ra đích trưởng tử cho Hoàng thượng, Chu Vân Nhi liền dùng tiếng lòng bôi nhọ ta cùng Lâm tiểu tướng quân tư thông, nói đứa trẻ ấy là nghiệt chủng.
Dù ta có biện giải thế nào, Hoàng thượng cũng chẳng chịu tin.
Hài tử vừa chào đời đã bị người ta sống sờ sờ bóp chết, còn ta thì bị đánh vào lãnh cung, Lâm gia cũng bị bí mật diệt môn.
Đó chính là khởi đầu của đoạn lụn bại.
Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, trong đó chưa chắc không có sự mặc nhiên của Hoàng thượng.
Lần này, ta nhất định phải mưu tính trước, triệt để đập tan lời vu khống của Chu Vân Nhi, khiến Hoàng thượng không thể tìm ra cớ nào khác!
Nghĩ đến đây, ta lập tức truyền tin về nhà mẹ đẻ.
Ngày hôm sau, bên phía Chu Vân Nhi đã truyền đến tin tức — nàng ta bị cấm túc, trừ khi cần thiết, không được bước chân khỏi cung nửa bước.
Tuy là thế, nhưng Hoàng thượng vẫn thường lui tới cung của nàng, chưa từng lạnh nhạt.
Giống hệt như kiếp trước, chẳng bao lâu sau, khi Thái y đến bắt mạch thường kỳ, liền chẩn ra ta đã có thai.
Hoàng thượng đại hỉ, ban thưởng liên tục như nước chảy vào trong cung ta, nhà mẹ đẻ cũng đặc biệt đưa đến một nha hoàn tinh thông y lý.
Có nàng ta bảo vệ, cộng thêm ta tự mình cẩn trọng, cả thai kỳ trôi qua xem như ổn thỏa.
Nhưng Chu Vân Nhi tuy bị cấm túc, tiếng lòng nàng ta vẫn vang lên trong cung không dứt, khi thì oán trách, khi thì nguyền rủa, khi lại lộ ra vài chuyện vặt chẳng mấy quan trọng, khiến lòng người bất an.
Thái độ của Hoàng thượng đối với nàng ta cũng dần trở nên khó đoán.
Cho đến ngày ta lâm bồn, vì Hoàng thượng coi trọng, toàn bộ hậu cung đều đứng chờ bên ngoài điện, cả Chu Vân Nhi cũng có mặt.
Không biết đã qua bao lâu, trong điện vang lên tiếng khóc non nớt của hài nhi, bà đỡ lập tức bế đứa bé ra báo hỷ.
“Chúc mừng Hoàng thượng, là Hoàng tử.”
Trong bầu không khí hân hoan ấy, tiếng lòng của Chu Vân Nhi lại vang lên không đúng lúc:
【Thấy Hoàng thượng vui như vậy, ta có nên nói cho hắn biết, đứa trẻ này không phải con ruột của hắn không?】
Đại điện lập tức rơi vào tĩnh lặng, bầu không khí vui mừng vừa rồi liền tan biến không còn, ngay cả không khí cũng trở nên đông cứng.
【Thật ra Hoàng thượng là trời sinh tuyệt tự, ngoài ta mang thể chất dễ thụ thai, những kẻ khác căn bản không thể mang thai với hắn. Đứa trẻ này rõ ràng là do Hoàng hậu tư thông với Lâm tiểu tướng quân mà sinh ra.】
【Thật ra năm đó, Hoàng hậu đã nhiều lần mượn danh Hiền phi để gặp riêng Lâm Tiêu Thừa, hai người từ lâu đã ngầm có tư tình.】
Chu Vân Nhi vẫn không ngừng lải nhải, sắc mặt Hoàng thượng càng lúc càng khó coi, hắn thô bạo ném đứa trẻ trở lại vào lòng bà đỡ, giận dữ quát lớn:
“Người đâu! Lôi Hoàng hậu đến cho trẫm!”
Một tiếng lệnh hạ xuống, ta đang đau đớn khôn cùng, liền bị hai mụ già lực lưỡng lôi thẳng từ giường sinh ra trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng đứng cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo như băng, giọng nói kìm nén lửa giận:
“Tô thị, ngươi có gì muốn nói với trẫm không?”
Ta cố nén đau đớn và choáng váng, ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc kiên định.
“Bẩm Hoàng thượng, thần thiếp mang thai mười tháng, Lâm tiểu tướng quân mới chỉ hồi kinh cách đây tám tháng, rõ ràng có kẻ đang vu hãm thần thiếp.”
Vẻ mặt Hoàng thượng thoáng dịu đi, thì tiếng lòng của Chu Vân Nhi lại vang lên lần nữa:
【Lâm Tiêu Thừa sớm đã lén hồi kinh, căn bản không phải mới về tám tháng trước.】
Ta lập tức quay đầu nhìn về phía Chu Vân Nhi, lớn tiếng chất vấn:
“Huệ tần, bản cung hỏi ngươi, Lâm tiểu tướng quân trở về kinh vào khi nào?”
Chu Vân Nhi lập tức thốt lên:
“Lâm tiểu tướng quân hồi kinh vào tám tháng ba ngày trước.”
“Vậy hài tử bản cung sinh ra, có phải là con ruột của Hoàng thượng hay không?!”
“Phải!”
Ta giận đến phát run: “Vậy vì sao ngươi dùng tiếng lòng hãm hại bản cung?!”
“Đồ ngu! Đương nhiên là để mượn cơ hội trừ khử đích trưởng tử, thuận theo ý Hoàng thượng mà đánh đổ Tô gia và Lâm gia, rồi nhân đà chiếm lấy vị trí Hoàng hậu của ngươi!”