Chương 8 - Nồi Nào Úp Vung Nấy

Kết quả xét nghiệm DNA vừa công bố, tôi biết rõ tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ không dừng lại mà có thể làm điều gì đó cực đoan.

Thế nên, tôi đã quay lại cảnh hắn kề dao vào cổ mẹ tôi và đe dọa bà. Tài khoản video ngắn của tôi từ lâu đã không còn là bí mật. Ai nấy đều đợi chờ một sự thật.

Ngay khi video được đăng tải, những người đang chờ đợi liền chia sẻ rộng rãi. Chẳng bao lâu, tôi thấy có người đặt câu hỏi trong phòng livestream của Lâm An Sinh.

“Video trên mạng là chuyện gì vậy?”

“Người đe dọa g/iết mẹ nuôi có phải là cậu không?”

“Chuyện này đảo chiều rồi!”

“Quay xe quay xe!!!”

Những bình luận liên tiếp xuất hiện.

Nhiều đến mức Lâm An Sinh không còn nhớ phải tỏ ra đáng thương nữa, mà lộ rõ bản chất thật sự ngay trên livestream.

“Con mẹ nó, dám chơi bẩn sau lưng tao!”

Livestream đột ngột ngắt kết nối. Cuộc chiến chuyển sang tài khoản video của Lâm An Sinh. Trong video của tôi, hắn hiện rõ là kẻ hung hăng, coi thường tất cả, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh hiền lành, bị ức hiếp mà hắn cố gắng xây dựng.

Những lời đồn đại tự động sụp đổ. Những người đã từng bị hắn lừa dối và xoay vòng, giờ đây chửi rủa hắn là kẻ cặn bã của xã hội, lạm dụng lòng thương hại của mọi người và yêu cầu hắn phải ra mặt xin lỗi.

Còn những người đã đặt mua sản phẩm từ livestream của hắn cũng thi nhau đòi hủy đơn hàng. Điện thoại của tôi rung liên tục với hàng loạt tin nhắn.

“Haha. Thật là hả hê. Cậu không biết đâu, trên mạng giờ người ta chửi Lâm An Sinh tơi tả lắm.”

“Kẻ ác tự có trời trừng trị.”

“Hắn tưởng rằng mạng xã hội là nơi không luật pháp sao? Làm điều ác thì sẽ không có đường sống đâu, hắn đáng đời.”

9

Tôi gửi lại tin nhắn cho An Nhã: “Bố tôi giờ sao rồi?”

An Nhã trả lời: “Cậu cứ yên tâm, bố cậu đang ở với tôi. Điện thoại của ông ấy tôi đang giữ, mấy kẻ nhiều chuyện định ghé thăm đều bị tôi đuổi hết rồi.”

Tôi gõ mạnh dòng chữ: “Cảm ơn!”

An Nhã đáp lại bằng hàng loạt biểu tượng tức giận, khiến tôi bật cười.

Bố mẹ là điểm yếu lớn nhất của tôi. Giờ họ đã an toàn, tôi mới có thể toàn tâm toàn ý đối phó với Lâm An Sinh.

Điện thoại của tôi lại đổ chuông, nhìn vào cuộc gọi, khuôn mặt tôi lạnh hẳn, là Lâm An Sinh. Không do dự, tôi lập tức tắt máy. Giữa tôi và hắn chẳng còn gì để nói cả.

Nhưng Lâm An Sinh vẫn tiếp tục gửi tin nhắn đe dọa qua WeChat: “Lâm Tiểu Mễ, nếu mày chống đối tao thì mày sẽ hối hận!”

Tôi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, tôi ngồi dậy và gọi điện đến phòng bảo vệ, dặn dò họ nếu thấy Lâm An Sinh thì tuyệt đối không cho hắn vào.

Sau khi nhận được lời hứa từ bác bảo vệ, tôi mới yên tâm mà ngủ.

Sáng tám giờ, tôi nhận được cuộc gọi từ An Nhã, tay tôi run lên.

“Tiểu Mễ…” An Nhã vừa khóc vừa gọi tôi.

Tôi cảm thấy như tim mình rơi xuống vực sâu.

“Lâm An Sinh đến đây rồi, hắn đưa chú đi rồi.”

Tôi tự nhủ phải giữ bình tĩnh, càng lúc thế này, tôi càng không được rối loạn. Mục tiêu của Lâm An Sinh là tôi. Hắn đe dọa bố chỉ để ép tôi phải ra mặt. Tôi hít một hơi sâu, trấn an An Nhã, nhưng khi bước xuống giường, tôi lại ngã khuỵu mấy lần.

Không ngoài dự đoán. Ngay khi tôi đưa số của Lâm An Sinh ra khỏi danh sách chặn, cuộc gọi của hắn lập tức đến.

“Lâm Tiểu Mễ.”

“Đừng làm hại bố tôi.”

“Chỉ cần mày nghe lời, bố mày sẽ không sao.” Giọng Lâm An Sinh ngắt quãng qua điện thoại.

“Được, anh muốn tôi làm gì?” Tôi vừa nói vừa mở cửa xe, khởi động động cơ, phóng thẳng về quê.