Chương 10 - Nồi Nào Úp Vung Nấy

Tôi xin lỗi bà cụ rồi kéo An Nhã vào xe, cô ấy chỉ nói: “Cậu có biết người gặp tai nạn phía trước là ai không?”

An Nhã nhìn tôi và nháy mắt, nói thật tôi không biết, nhưng đột nhiên một ý nghĩ lóe lên.

Không thể nào! Báo ứng đến nhanh vậy sao!?!

Nhìn thấy An Nhã gật đầu, tôi biết mình đoán đúng. An Nhã nằm thư giãn trên ghế: “Làm điều ác sẽ phải trả giá, ngay cả trời cũng không thể nhẫn nhịn nổi.”

Cô ấy quay sang nhìn tôi: “Cậu không vui sao?”

Tôi nhìn bố một cái, ông đang ngủ, có vẻ không yên tâm, lông mày nhíu chặt.

“Tụi này chỉ là anh em danh nghĩa, hơn 20 năm không vừa mắt nhau, đột nhiên một ngày, kết quả DNA cho thấy hắn không phải là anh tôi, đó là một trong những khoảnh khắc vui nhất trong cuộc đời tôi, vui hơn cả khi đỗ vào trường đại học mơ ước, như thể những đám mây đen bao phủ bầu trời của tôi bỗng dưng tan biến. Sau đó hắn đánh đập mẹ tôi, làm trái sự thật trên mạng để bôi nhọ gia đình chúng tôi, còn bắt cóc bố tôi để đòi tiền.”

“Vừa rồi, tôi còn hy vọng hắn gặp phải báo ứng. Nhưng đột nhiên nghe tin hắn chết, tôi cảm thấy bình tĩnh ngay lập tức.”

An Nhã nắm lấy vai tôi, môi mỉm cười: “Hãy quên những điều không vui đi, chúng ta hãy sống tốt những ngày còn lại.”

“Ừ!”

Còn một việc quan trọng nữa. Đó là tìm kiếm người anh ruột thực sự của tôi.

11

Bố mẹ nghe tin Lâm An Sinh qua đời, nhìn nhau một cái rồi lặng lẽ quay về công việc của mình. Tôi đã báo án, cảnh sát hoàn trả lại cho tôi năm ngàn vạn tiền mặt tìm thấy trên xe của Lâm An Sinh.

Đồng thời vụ án Lý Thanh Thanh ăn cắp cũng đã được khởi tố, ngày hôm đó, khi tôi đi làm về nhà thì thấy Lý Thanh Thanh xuất hiện trước cửa nhà tôi, cô ta lã chã chực khóc nói:

“Tôi, tôi… Tiểu Mễ, tôi không thể có án tích. Đây đều là những thứ tôi lấy từ nhà cô, giờ tôi trả lại toàn bộ cho cô, xin cô hãy rút đơn kiện.”

Lâu không gặp, Lý Thanh Thanh tiều tụy đi nhiều, cô ta vô hồn cầm một đống đồ, chờ đợi tôi gật đầu, tôi liếc qua đống đồ, quả thực không thiếu thứ gì.

“Cô về đi!”

Lý Thanh Thanh cảm kích rời đi, nhưng tôi chỉ bảo cô ta về chứ không đồng ý rút đơn kiện.

Khi đã gây tổn thương cho người khác thì phải chịu sự trừng phạt. Không phải đơn giản chỉ cần nói một câu “tôi sai, xin lỗi, tôi trả lại đồ” là có thể xóa bỏ được lỗi lầm.

12

Ngày bản án của Lý Thanh Thanh được công bố, tôi đã đến, chứng kiến tận mắt chuyện cô ta bị cảnh sát kìm giữ tay, nhìn thấy tôi thì tức giận lao vào định đánh người.

Cô ta gào lên: “Lâm Tiểu Mễ, cô nói không giữ lời, rõ ràng đã hứa sẽ rút đơn kiện.”

“Biết trước thì sao còn làm vậy. bĐây là cái giá cô phải trả.”

Tôi bình tĩnh nói xong rồi quay lưng rời đi. Sau lưng vang lên tiếng gào thét của Lý Thanh Thanh: “Lâm Tiểu Mễ, cô sẽ chết không yên.”

Yên tâm đi! Tôi sẽ sống tốt, vô cùng tốt là đằng khác!

Còn cô, trong năm năm thời gian này cô cứ cải tạo cho tốt đi!

Khi mọi chuyện đã được giải quyết, tôi không ngừng tìm kiếm tung tích người anh ruột.

Trời không phụ lòng người có tâm. Cuối cùng, trước thềm năm mới, tôi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát.

“Kết quả DNA đã khớp thành công.”

Sau niềm vui đó, bố mẹ đã thống nhất và quyết định, họ muốn âm thầm đi xem trước một lần.

Xem xét tuổi tác của anh tôi và các vấn đề công việc, cuộc sống của anh, họ không muốn làm phiền cuộc sống yên bình của anh. Về lại thị trấn năm xưa, bố mẹ không ngừng lau nước mắt. Ngày xưa, khi họ đi du lịch thì gặp một cú sốc nên mẹ tôi sinh sớm.