Chương 1 - Nồi Nào Úp Vung Nấy

NỒI NÀO ÚP VUNG NẤY

 

Tác giả: Nhược Dĩnh

Edit: Dật Lạc

 

Anh trai tôi dẫn bạn gái về ra mắt. Lần đầu gặp mặt, cô ta tặng tôi chiếc vòng tay ngoài chợ giá 20 tệ, nhưng lại đòi tôi tặng lại chiếc túi LV giá 20.000 tệ làm quà đáp lễ.  

 

Anh tôi bênh cô ta: "Của em cũng là của anh, của anh thì là của Thanh Thanh."  

 

Gì vậy trời, thằng này bị ảo tưởng hả, tôi lập tức ném thẳng bản báo cáo xét nghiệm ADN lên bàn:

 

"Anh chỉ là con nuôi mà dám mơ tưởng đến tài sản nhà tôi sao?"  

 

Sau đó hai người họ càng quá quắt hơn, một video với tiêu đề: "Biết không phải con ruột, gia đình nhận nuôi ra tay độc ác, đánh đập con nuôi d/ã ma/n" nhanh chóng nổi khắp cõi mạng.  

 

Hai người bọn họ dựa vào việc bôi nhọ gia đình tôi để đóng vai nạn nhân, kiếm tiền từ việc livestream, bán hàng online.  

 

Tao thề đấy, rồi chúng mày sẽ phải trả nghiệp!

 

1

 

Anh trai tôi, Lâm An Sinh, năm nay đã 28 tuổi, từ nhỏ đến lớn anh ta chỉ giỏi gây chuyện, chẳng làm được việc gì ra hồn. Học đại học xong, công việc công chức tốt đẹp không làm mà suốt ngày cứ dính vào đám bạn vô công rỗi nghề, ảo tưởng sẽ nổi tiếng qua mạng rồi giàu lên chỉ sau một đêm.

 

*Giải thích chút, bên đó mà nổi một phát là ăn được rất rất nhiều tiền, nên mà ai gia nhập ngành giải trí/douyin/livestream muốn đổi đời thì bắt buộc phải làm mọi cách để nổi, vì vậy ai hay theo dõi Cbiz thì sẽ thấy có một vài người muốn nổi tiếng đến mức dù là theo con đường tai tiếng, lâu lâu hay liên tục mua hot search bẩn/tin tức xấu cho bản thân.

 

Hôm qua anh ta bất ngờ gửi tin nhắn vào nhóm gia đình: "Ngày mai con dẫn bạn gái về, cả nhà nhớ chuẩn bị tiền mừng đấy."

 

Nếu nói anh ta chẳng có tài gì thì cũng không đúng, cái tài đổi bạn gái một năm mười lần là chuyện không phải ai cũng làm được, lần nào anh ta cũng dẫn về nhà để lấy tiền mừng từ chúng tôi. Đôi khi tôi nghi ngờ anh ta chỉ đang giả vờ yêu đương để kiếm tiền từ cả nhà.

 

Tôi không định về nhà mà lặng lẽ thoát nhóm, giả vờ như không thấy tin nhắn.

 

Sáng hôm sau khi đang làm việc, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ, mẹ tôi nói với giọng gấp gáp: "Mễ ơi, bố con lên cơn đau tim. Thuốc lần trước lấy ở bệnh viện có phải ở chỗ con không?"

 

Tôi vội vã nhặt túi xách, vừa đi vừa trả lời: "Đúng ạ, thuốc ở chỗ con. Con sẽ mang về ngay."

 

Bố tôi mắc bệnh tim, bác sĩ luôn dặn phải giữ cảm xúc ổn định. Vậy mà Lâm An Sinh lúc nào cũng khiến ông lo lắng.

 

Lần trước anh ta về nhà xin tiền, bố không cho, thế là anh ta chửi bố tôi không tiếc lời đến mức khiến ông phải nhập viện. May mà hôm đó tôi về kịp và đưa ông đến bệnh viện ngay, nếu không hậu quả thật khó lường.

 

 

Tôi về đến nhà, vừa kịp đưa thuốc cho bố uống thì chuông cửa vang lên. Lâm An Sinh dẫn bạn gái mới của anh ta bước vào:

“Làm gì mà lâu thế, lề mề quá!” Anh ta vừa ôm bạn gái vừa hút thuốc bằng một tay, ánh mắt khó chịu nhìn tôi.

Từ nhỏ chúng tôi đã không ưa nhau. Anh ta thích gây hấn nên luôn khiến tôi bị người khác xa lánh. Đến giờ tôi còn giữ được sức khỏe tinh thần cũng nhờ nội tâm vững vàng.

Nhìn bộ dạng nhâng nháo của anh ta, tôi chẳng muốn nói gì thêm. Có những người mà ngay cả khi là anh ruột, nhìn nhiều thêm chút thôi cũng tổn thọ.

Tôi quay người lấy túi, định rời đi thì Lâm An Sinh gọi giật lại:  

"Lâm Tiểu Mễ, thái độ gì đấy? Tao là anh mày. Hết tiền rồi, chuyển cho tao hai vạn đi."

Anh ư? Một người anh xem em gái như cái cây rút tiền?

Tôi đâu có ngu, nên tôi chưa bao giờ chiều theo ý anh ta, tôi nói với bố mẹ vài câu rồi thay giày định ra về. Bạn gái mới của anh ta bước lên chặn đường tôi.

“Em là Tiểu Mễ đúng không?”