Chương 6 - Nỗi Lo Của Cô Gái Một Mình
Tôi cười tươi như không có gì:
“Ừ, chắc là ai đó nghèo quá không có gì ăn, mò sang nhà tôi ăn trộm đồ ấy mà. Mấy người kiểu này còn tệ hơn cả ăn xin, đời này không có số giàu sang đâu dì thấy đúng không dì Hà?”
dì Hà đang cười giễu cợt thì nụ cười đơ luôn trên mặt.
Miệng mấp máy nửa ngày không nói thành lời.
Cô con dâu hừ lạnh một tiếng:
“cháu gái, mày đang nói móc ai đó hả?”
“Đừng tưởng tụi tao không biết, mày nghi tụi tao lấy trộm sầu riêng nhà mày đúng không?!”
“Buồn cười thật sự, thời buổi nào rồi mà còn có người nghĩ người ta không ăn nổi sầu riêng. Thấy nhà khác ăn thì bảo người ta ăn cắp của mình, cái mặt đúng là dày!”
dì Hà nghe con dâu nói xong thì như được tiếp thêm sức mạnh, lập tức ưỡn thẳng lưng, giọng vang như chuông:
“Đúng rồi đấy! Tâm địa xấu thì nhìn gì cũng bẩn!”
“Tôi thấy cô mới là ăn mày không có cơ hội đổi đời đấy!”
12
“Chậc!” Tôi quay đầu lại.
dì Hà hoảng sợ lùi mấy bước, sợ tôi làm gì bà ta.
Tôi vỗ vỗ trán, làm như sực nhớ ra điều gì:
“Ôi trời, suýt quên mất… trái cây trong tủ lạnh nhà tôi ấy mà—”
“Tôi sợ để lâu bị hỏng, nên đã dặn chủ tiệm xịt thuốc trừ sâu rồi. Không biết ai ăn trộm có bị trúng độc không ta?”
“Nghe bảo thời gian vàng để rửa ruột là trong vòng 24 tiếng, quá thời gian thì tim gan phổi thận gì cũng bị ăn mòn hết.”
“Chúc người đó may mắn nha.”
Nói xong, tôi rầm một cái, đóng cửa.
Ngoài hành lang liền vang lên:
“Ọe——!”
Có tiếng nôn mửa cực to, kèm theo tiếng hét: “Mau gọi 120 đi!”
Trong điện thoại, Tiểu Kiều cười như ngỗng gáy:
“Ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗngggg—— Chị đỉnh thật đấy! Nói câu nào chất câu đó, nghe mà hả dạ dễ sợ luôn!”
Tôi thì mặt lạnh như tiền:
“Chị em à, không vui đâu. Chị có tới 80% tin rằng kẻ trộm nhà chị chính là đám người nhà dì Hà.”
“Vừa nãy nhìn phản ứng nhỏ của dì, rõ ràng là có tật giật mình. Nhưng bọn họ lại rất bình tĩnh trước chuyện chị đổi mật khẩu, lắp camera, như thể chẳng có gì đáng sợ cả. Điều này khiến chị thấy bất an.”
“Chị nghi ngờ, rất có thể họ vẫn còn cách lẻn vào nhà chị mà không ai hay biết.”
Tiểu Kiều lo lắng hẳn:
“Vậy giờ làm sao? Mình có bằng chứng gì để báo công an bắt họ không?”
Tôi nghĩ một lúc rồi nói:
“chị nhớ anh họ em làm ở viện nghiên cứu công nghệ thành phố không? Chị muốn nhờ ảnh giúp chút chuyện.”
13
Sau khi kể toàn bộ sự việc, anh họ của Tiểu Kiều lập tức phát hiện ra vấn đề:
“Thứ nhất, bây giờ có những thiết bị có thể chặn tín hiệu, có khả năng họ đã đặt thứ đó trong nhà bạn, nên chẳng sợ camera.”
“Thứ hai, khoá mật khẩu thì đủ an toàn với người bình thường, nhưng dân trong nghề thì bẻ được dễ như chơi. Ngay cả tôi còn mở được. Nhưng tất nhiên, người làm đúng luật sẽ không bao giờ làm vậy.”
“Nếu hàng xóm bạn dám liều lĩnh trộm thức ăn, tôi có cơ sở tin rằng họ cũng sẽ dám sử dụng công nghệ lén lút để làm chuyện trái phép.”
“Dựa vào các dấu hiệu trên, tôi khuyên bạn nên báo công an trước.”
“Tôi sẽ gửi bạn một file PPT, làm theo đó để mã hoá thêm cho khoá cửa, rồi kiểm tra xem có thiết bị chặn tín hiệu nào ở gần dây điện hay không.”
Tôi làm theo chỉ dẫn.
Quả nhiên phát hiện ra hai thiết bị chặn tín hiệu.
Ngoài ra còn tìm thấy một vật nhỏ giống như camera mini.
Nhưng nó không phát sáng như trong video mạng thường nói, nên tôi cũng không rõ là gì, đành bỏ vào hộp, cùng với thiết bị chặn tín hiệu đem giao cho cảnh sát.
May mà tôi đã phòng xa, quay lại toàn bộ quá trình bằng video.
Đề phòng trường hợp bị vu oan là tự bày trò dựng chuyện.
Camera ở phòng khách vẫn hoạt động bình thường.
Lũ mèo chó được đặt ở nơi an toàn.
Bình xịt chống trộm và dùi cui điện cũng đã chuẩn bị xong.
Làm xong tất cả, tôi mới yên tâm khoá trái cửa phòng ngủ chính.
Chờ “con ma đói” tự chui đầu vào rọ.
14
Đã hai đêm trôi qua…
Gia đình dì Hà không hề quay lại nhà tôi để trộm đồ ăn.
Ngay lúc tôi tưởng họ đã từ bỏ hành vi trộm cắp thì vào một đêm khuya, tôi nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa sổ.
Hình như có hai giọng đàn ông đang thì thầm sát bên tai tôi.
Rất gần… mà cũng rất xa.
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Tôi nắm chặt bình xịt chống trộm, lặng lẽ áp tai vào cửa để nghe.
Kỳ lạ là… tiếng nói ấy lại xa dần.
Chờ một lúc lâu không có động tĩnh gì, tôi quay lại giường.
Đang lơ mơ sắp chìm vào giấc ngủ thì—hai giọng nói ấy lại xuất hiện.
Chúng mang theo sự đắc ý, đầy ác ý, cười cợt:
“Thấy chưa, con ngu kia tưởng tụi mình đã vào trong nhà rồi. Còn ôm đồ nghề canh chừng nữa chứ, buồn cười chết mất hahahaha!”
“Đồ đàn bà ngu xuẩn. Chắc chắn nó không ngờ tụi mình đang livestream nó.”
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, đừng làm nó tỉnh.”
“Sợ cái gì? Đèn flash trên điện thoại nó tắt rồi, chắc ngủ như chết rồi. Lại gần chút, xem có quay được ‘phúc lợi’ gì cho fan không, nhỏ này nhìn cũng ngon đấy.”
“Anh em trong livestream nhớ thả tim nha! Đạt 50k lượt thích là tụi tui lại gần hơn nữa, cho mấy ông xem gái xinh ngủ nè~”
Trong bóng tối.
Tôi siết chặt tấm chăn trên giường, lòng bàn tay lạnh toát.
Hai giọng nói kia—đến từ ngoài cửa sổ.